Cửu Đỉnh Ký

Chương 267 : Cuồng Phong

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Ngoài trướng gió lạnh thổi vi vút nhưng ở bên trong lều vải lại rất ấm áp. Đằng Thanh Sơn đang uống sữa nóng thịt dê, ngoài ra còn có một bát to mì xào.



Mặc dù thức ăn không được tươi ngon như Cửu Châu Đại địa, nhưng hắn vẫn ăn rất ngon miệng.



- Đại ca!



Một thanh niên mặc áo da màu xám đi vào bên trong lều vải.



Đang trong lúc đang rất cao hứng Tra Bố đang nói chuyện với Đằng Thanh Sơn, thấy người này đi vào y không khỏi sầm mặt lại:



- Ngươi tới có chuyện gì?



- Chậc chậc.



Thanh niên kia liếc nhìn Đằng Thanh Sơn, khi thấy bộ áo rách trên người Đằng Thanh Sơn không khỏi nhướng mày, nhưng vẫn vui vẻ cười:



- Đại ca, mấy ngày này đệ quá căng thẳng. Mấy ngày hôm trước lại bị mất vài con dê, không biết là bị ai trộm. Từ hôm đó tới này đệ khổ sở quá!



Tra Bố nhướng mày:



- Rốt cuộc có chuyện gì, nói!



- Cũng là đại ca sảng khoái!



Tên thanh niên cười nịnh nọt:



- Đại ca, cho mượn chút bạc nhé. Chờ đệ bán được bò dê nhất định trả lại cho huynh.



- Hừ, trả? Lần trước ngươi nợ còn chưa trả.



Hài đồng thấp giọng nói vẻ bất mãn.



Người phụ nữ ăn cơm bên cạnh lập tức giữ chặt hài đồng, đồng thời trừng mắt nhìn hài đồng.



- Con nói thật mà!



Hài đồng thì thầm nhưng cũng không dám nói lại. Còn thanh niên không chút phật lòng chỉ biết cười nhìn Tra Bố.



Tra Bố bình tĩnh lấy trong lòng ra một khối bạc vụn, ước chừng cũng tầm một lượng ném tới trước mặt y.



- Cám ơn đại ca. Đệ khẳng định sẽ trả mà. Khẳng định trả!



Thanh niên mừng rỡ nhận.



Tra Bố mặt lạnh lùng:



- Hừ. Không cần cảm ơn ta! Nếu không phải vì cha bảo ta chiếu cố cho ngươi thì ta sớm đã đá ngươi ra ngoài rồi...! Nhớ, từ nay lo mà theo huynh đệ Tư Lan đi luyện đao pháp! Đừng có cả ngày ham ăn biếng làm!



Tên thanh niên này mở vạt lều ra, miệng lầm bầm đi hướng ra ngoài!



- Cha! Thúc ấy đâu có chăn dê. Mấy ngày hôm trước con còn thấy thúc giết một con dê con ăn thịt nữa! - Hài đồng cất lời vẻ không cam lòng.



Tra Bố trừng mắt nhìn nhi tử:



- Cát Đạt. Nhớ kỹ, đó là thúc của con!



- Cát Đạt không có người thúc vô dụng như vậy!



Đứa hài đồng ngẩng cao đầu phản bác.




- Bộ lạc Khất Liên! Thời gian một năm đã qua. Bộ lạc các ngươi tổng cộng có tám trăm người, mỗi người ba lượng bạc. Số lẻ không tính, phải giao nộp hai ngàn bốn trăm lượng bạc!



- Ba lượng bạc?



Đằng Thanh Sơn nghe mà chấn động.



Cho dù ở tại Dương Châu giàu có, Bạch Mã Bang cũng chỉ thu một năm một người nửa lượng bạc. Còn bộ lạc thảo nguyên còn nghèo hơn Cửu Châu Đại Địa nhiều. Tỷ như một nhà có bốn khẩu, một nhà phải chưa nộp mười hai lượng bạc! Trong số những bộ lạc trên thảo nguyên, loại bộ lạc tầng dưới chót này một gia đình một năm cộng lại cũng khó có được số tiền mười hai lượng!



- Không ăn không uống, cũng không đủ bạc nộp. Đây là bức người ta chết phải không?



Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến,



- Bộ lạc Khất Liên cũng xem như là những hán tử. Nhưng nghe hai chữCuồng Phong, đã sợ hãi vỡ mật. Cũng không thể trách bọn họ!



Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhìn ra.



Đội ngũ mã tặc đang đứng trước mắt này tất cả đều mặc chiến giáp màu xám, thớt ngựa cũng là chiến mã thượng đẳng. Trên Cửu Châu Đại địa chỉ Bạch Mã doanh của Bạch Mã Bang mới có thể miễn cưỡng so được.



- Đại nhân!



Tộc trưởng quỳ xuống khẩn cầu:



- Cầu đại nhân, cho bộ lạc Khất Liên chúng ta nửa năm, chúng ta nhất định sẽ tập hợp đủ. Bây giờ chúng ta không có nhiều bạc như vậy thật!



- Không có bạc, các ngươi không biết cướp của bộ lạc khác à?



Tên thủ lĩnh trên chiến mã cười lạnh:



- Trên đại thảo nguyên, loại bộ lạc vô dụng như các ngươi không có tư cách tồn tại. Đã không nộp nổi bạc... Vậy theo cách cũ!



Mọi người Bộ lạc Khất Liên đều sắc mặt đại biến.



- Tha mạng.



- Đại nhân tha mạng.



Không ít người quỳ xuống.



Đằng Thanh Sơn nghe thế cảm thấy không ổn, đối phương nói theo cách cũ là quy củ gì? Tra Bố bên cạnh Đằng Thanh Sơn cũng hoảng sợ tới mặt trắng bệch, cũng quì xuống khẩn cầu.



- Các huynh đệ, bắt đầu đi!



Tên thủ lĩnh ánh mắt lạnh lùng ra lệnh.



- Gừ...



Đám kỵ sĩ đều phát ra những tiếng gào như sói điên, giơ lên loan đao thật cao. Đằng Thanh Sơn cũng hiểu theo cách cũ là gì rồi!



- Tới lúc này mà còn không phản kháng à?



Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất nghi hoặc, đến thời khắc tử vong có chết cũng phải chống lại mới đúng, hắn nhìn về phía Tra Bố. Tra Bố vẫn quì nói:



- Không... Không...



- Ăn một bữa với nhau, ta giúp các ngươi một lần.



Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lành lạnh, quét về phía đám kị sĩ muốn nuốt chừng người khác như một đám sói điên.