Cửu Đỉnh Ký

Chương 283 : Oai lực một quyền

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Nhật Lôi Mục, mở miệng nói:



- Nhật Lôi Mục! Ngươi là đệ nhất Thần Tướng Thiên Thần Sơn, còn ta chỉ là một lữ khách trên Thiên Thần Sơn. Ngươi hà tất phải bức bách ta thật sự đấu với ngươi như vậy?



- Hô Hòa huynh đệ, huyết khí nam nhi của ngươi để đâu rồi!



Nhật Lôi Mục trợn trừng đôi mắt hổ, nổi giận gầm lên.



- Nhật Lôi Mục, chẳng lẽ cứ người nào tới khiêu chiến với ta là ta đều phải ứng chiến ư? Như vậy chẳng phải ta sẽ hết sức mệt mỏi hay sao. Ngươi muốn tìm người tỷ thí, ngươi cứ việc đi tìm những người khác đi! Ta không có hứng thú.



Đằng Thanh Sơn nói rồi quay đầu muốn về phòng mình. Bây giờ hắn đã có được tin của cha mẹ người thân, chỉ chăm chăm muốn xuất hải.



Đối với đệ nhất Thần Tướng vũ si này, Đằng Thanh Sơn không muốn trêu chọc vào phiền toái, để tránh những tai vạ không cần thiết!



- Hô Hòa!



Nhật Lôi Mục hơi giận,



- Ngươi …



Lúc nãy hắn vừa khen Đằng Thanh Sơn, lại khích tướng...



Nhưng không ngờ, đối phương lại căn bản không thèm để ý.



Vạn Thiên Dương đứng bên cạnh thấy Đằng Thanh Sơn không bị kích động, không khỏi nóng nảy, thầm nghĩ:



- Hô Hòa này phỏng chừng là sợ thật rồi.



Lúc này cao giọng cười nói:



- Hô Hòa! Nhật Lôi Mục đại ca là đệ nhất Thần Tướng trên Thiên Thần Sơn, còn ngươi cũng là dũng sĩ vô địch một địch mười vạn! Trận đấu giữa hai người các ngươi quả là trăm năm khó tìm được! Bây giờ, ngươi lại sợ hãi rụt rè như thế, chẳng lẽ là sợ à?



Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại, quay đầu nhìn sang tên Vạn Thiên Dương.



- Vạn sư huynh. Việc này không quan hệ tới ngươi?



Lý trừng đôi mắt trong suốt, hét lên.



...



Trên bãi đất trống trước cung điện, vì đệ nhất Thần Tướng và Vạn Thiên Dương đều là cao giọng, nên thu hút không ít người mờ tới xem.



- Phía trước có chuyện gì thế?



- Nghe nói là đệ nhất Thần Tướng muốn khiêu chiến với một người tên là Hô Hòa. Tên Hô Hòa, ác ma A Lạp Đạt trong truyền thuyết!



Không ít người rảnh rỗi đều tụ tập lại. Cả đám đều thi nhau thảo luận, trầm trồ thán phục. Đám người nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn và Nhật Lôi Mục.



- Người nào là A Lạp Đạt?



- Coi kìa, chính là tên kia, mặt có râu, thoạt nhìn rất tuấn lãng.
m thanh chói tai vang dội khắp đường thường, trong mắt những người chung quanh chỉ nhìn thấy một chưởng ảnh mơ hồ, nhanh như chớp vả vào mặt mặt Vạn Thiên Dương. Một luồng kình xảo diệu chỉ tác dụng vào người Vạn Thiên Dương. Vạn Thiên Dương bị một cái tát quay ít như con vụ, cả người xoay tròn lên không trung.



Rồi sau đó Bùng một tiếng, ngã dúi xuống đất.



Mặt Vạn Thiên Dương sưng vù lên, cả người ngã xuống đất, tựa hồ thần chí cũng mơ hồ.



Vù! Đằng Thanh Sơn nhanh chóng vọt tới trước người Vạn Thiên Dương, nắm áo Vạn Thiên Dương, nhấc bổng cả người lên.



- Hô Hòa huynh đệ, hạ thủ lưu tình!



Đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục xem ra tiến thoái lưỡng nan.



Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn. Đệ nhất Thần Tướng có dám liều mạng với mình không? Nói về lực bộc phát, nội gia cương kình, cộng với thân thể cường đại, Đằng Thanh Sơn tuyệt đối trên cường giả cấp bậc tiên thiên kim đan. Đám tiên thiên kim đan muốn đánh bại được Đằng Thanh Sơn chỉ có thể dựa vào linh hoạt, dựa vào tốc độ!



- Ngươi, ngươi...



Vạn Thiên Dương rốt cục tỉnh lại, mặt sưng vù, nhìn Đằng Thanh Sơn sát khí ngút trời, tiếng nói của hắn đã hơi run run.



Đằng Thanh Sơn xách đối phương tựa như nhón một con muỗi, tay kia vỗ vỗ vào má hắn nói:



- Họ Vạn kia, ngươi nghe rõ ràng cho ta. Ta muốn giết ngươi, chỉ như bóp chết một con muỗi! Còn nữa, sau này đừng có trêu vào tiểu Lý! Tiểu tử nhà ngươi không có tư cách!



Nói rồi ném Vạn Thiên Dương đi. Vạn Thiên Dương ngã xuống đất tựa như một bao cát rách nát. Hắn lại không dám phản kháng một tiếng nào.



- Hô Hòa huynh đệ, cảm ơn ngươi hạ thủ lưu tình.



Nhật Lôi Mục cười cười nói:



- Không biết ngươi có dám tiếp dũng sĩ huyết chiến của ta không?



Nhật Lôi Mục lúc này, sau lần giao thủ vừa rồi, nhiệt huyết chiến đấu đã sôi trào.



Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Nhật Lôi Mục.



- Đưa bát tới đây! - Đằng Thanh Sơn quát lạnh một tiếng.



Xa xa, tên thị vệ đang cầm cái bát nước chợt giật mình rồi bừng tỉnh, lập tức bưng bát nước chạy tới cung kính dâng lên.



- Mong rằng ngươi sẽ không làm ta thất vọng!



Đằng Thanh Sơn nhìn Nhật Lôi Mục, nhận bát nước ngửa đầu uống cạn một hơi, rồi ném chén đi --



- Xoảng!



Bát đựng nước bị đập nát vụn. Tiếng vỡ tựa như đập vào lòng người. Vạn Thiên Dương đã bị dọa đến không dám lên tiếng, cả người giật mình thon thót.



- Tiểu, chúng ta đi.



Đằng Thanh Sơn cùng đi với Lý, không đếm xỉa gì tới đám người chung quanh, đi thẳng về phía căn lầu của mình.