Cửu Đỉnh Ký

Chương 284 : Hắc Diễm côn

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


"Sao lại … sao lại như vậy được..."



Vạn Thiên Dương y phục xơ xác, mặt mũi sưng vù, miệng bị một cái tát đến méo xệch, khóe miệng ứa máu, tinh thần hoảng hốt, trong lòng kinh sợ,



"Hắn không phải chỉ là tiên thiên kim đan sao? Hắn không phải đến cả Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cũng không thể giết chết sao? Thế mà đệ nhất Thần Tướng, đệ nhất Thần Tướng … Đệ nhất Thần Tướng cũng bị hắn đánh lui? Sao có thể như vậy chứ!" Vạn Thiên Dương trộm nhìn đám người chung quanh.



Vốn trước đây những binh vệ, một vài đệ tử Thần Tướng nịnh nọt hắn, lúc này lại trắng trợn tán thưởng lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi:



- Ác ma A Lạp Đạt quá lợi hại, lại có thể bức lui cả đệ nhất Thần Tướng. Coi kìa, còn tát bay...



Thanh âm nói đến đây lập tức nhỏ xuống.



Những người quan khán cũng đều nhìn về phía Vạn Thiên Dương.



Vừa rồi dưới mắt mọi người, Vạn Thiên Dương bị một cái tát đánh quay như con vụ, sự nhục nhã của hắn còn khó chịu hơn cả bị giết chết!



- Biến!



Vạn Thiên Dương mặt lạnh lùng, hét to lên rồi bước ra ngoài.



- Biến hết cho ta!



Vạn Thiên Dương gầm lên, gạt những người bên cạnh ra, thật nhanh chóng bỏ đi. Những người ở đây cũng đều biết địa vị của hắc y thần sử này rất cao. Mặc dù cả đám đều cười thầm trong lòng, nhưng bề ngoài lại không dám nói gì. Tất cả đều cố nén cười né sang bên.



Hô Hòa ra tay lần này, người mất mặt nhất chính là hắc y thần sứ Vạn Thiên Dương.



- Thiên Dương. Sao thế?



Lúc này có vài cao thủ hắc y thần sử rất khoan thai đi tới. Trong đó có đệ tam Thần Tướng, một nam tử áo tím vừa cao vừa gầy.



- Ta có việc!



Vạn Thiên Dương tùy tiện ứng phó một tiếng, rồi căn bản không muốn nói gì thêm với đệ tam Thần Tướng, lập tức bỏ đi rất nhanh!



Nhưng đây là Thiên Thần Sơn!



Thiên Thần Sơn chỉ có hai sơn đạo. Dọc theo đường đi có rất nhiều người, đặc biệt là người quen. Thỉnh thoảng cũng có vài người ngạc nhiên hỏi vài câu. Điều này làm Vạn Thiên Dương vốn đã rất thảm, bây giờ sắc mặt lại càng thêm khó coi!



Cuối cùng, hắn trông tựa như một người điên, làm không ai dám hỏi han gì hắn nữa.



"Hô Hòa, con Lý tiện nhân kia! Con mẹ nó, lão tử nhất định phải..."



Vạn Thiên Dương nổi giận đùng đùng, nhưng vừa nghĩ tới mấy lời của tên ác ma: "Họ Vạn kia, ngươi nghe rõ ràng cho ta. Ta muốn giết ngươi, chỉ như bóp chết một con muỗi! Còn nữa, sau này đừng có trêu vào tiểu Lý! Tiểu tử nhà ngươi không có tư cách!"



Ánh mắt nhìn hắn như nhìn con kiến, thực lực cường đại tuyệt đối!



Còn dám trả thù sao. Đối phương là một ác ma giết người như ngóe - Ác ma A Lạp Đạt, mười vạn đại quân cũng phải chết mất hai vạn!



Vạn Thiên Dương đã nguội lạnh ý nghĩ trả thù:
Thần tình Lý bối rối:



- Nhưng ngươi có thể giữ mạng được không...



Đằng Thanh Sơn thấy thế cười nói:



- Yên tâm. Trận này, một là lúc đó tình thế áp bách, hai là ta cũng muốn mượn cơ hội này, xem thương pháp phòng ngự mà ta vừa sáng chế uy lực tới đâu! Ba là, cho dù ta không địch lại thật, dù thua cũng chỉ là bại dưới tay đệ nhất Thần Tướng, cũng không coi là mất mặt.



Lý vội vàng nói:



- Nhưng đệ nhất Thần Tướng khi đấu hưng khởi, nếu như ngươi chỉ một chiêu bất cẩn, vậy thì...



Lý lo lắng nhất là Đằng Thanh Sơn bị trọng thương, thậm chí là chết!



- Việc bảo trụ tính mạng thì ta nắm chắc mười thành!



Đằng Thanh Sơn cười nhạt.



Lý hơi kinh nghi.



- Ngươi yên tâm, cái ngươi bây giờ cần làm, là giúp ta tìm một vũ khí như trường thương …à không … trường côn! Tìm một binh khí dài như trường côn.



Đằng Thanh Sơn nói:



- Binh khí loại côn thì chắc là Thiên Thần Sơn cũng không ít nhỉ. Ngươi đi tìm cây côn tốt một chút. Ít nhất có thể để ta thi triển hết sức!



Trong Ngũ Hành Thương Pháp, thương pháp phòng ngự Hỗn Nguyên Nhất Khí, dùng côn thi triển cũng không khác quá lớn.



Thương so với côn, cũng chỉ hơn một cái đầu thương. Sử dụng thương, dễ dàng làm cho người ta sinh ra liên tưởng. Còn côn pháp, cũng không ít người trên thảo nguyên sử dụng. Hơn nữa bây giờ côn pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí của Đằng Thanh Sơn đã lột xác. Ai có thể nhận ra chứ?



- Được!



Lý gật đầu lia lịa. Có thể làm Đằng Thanh Sơn có thực lực mạnh hơn khi tỷ thí, thì nàng đương nhiên sẽ làm tận lực. Đột nhiên mắt nàng sáng lên, vội nói:



- Đằng đại ca... Ngươi nói côn à. Ta nghe nói, trước kia thật lâu, Thiên Thần ta có một đối thủ lợi hại trên đại thảo nguyên, Thiên Thần và siêu cường giả đó kịch chiến, cuối cùng Thiên Thần đánh chết đối thủ, rồi lấy binh khí của đối thủ mang về Thiên Thần Sơn. Nghe nói binh khí đó, tên là Hắc Diễm Côn! Là một thần binh phi thường đặc thù!



- Hắc Diễm Côn? Binh khí của đối thủ Thiên Thần?



Đằng Thanh Sơn cũng có chút hứng thú.



- Ta cũng thỉnh thoảng nghe nói, lúc đó không để ý, cũng không biết, cây Hắc Diễm Côn đó bây giờ có còn ở trên Thiên Thần Sơn không nữa! Như vậy đi Đằng đại ca, ngươi ở lại đây. Ta đi tìm một chút.



Lý nói xong là làm ngay. Đằng Thanh Sơn vừa mở miệng:



- Đợi cùng ăn cơm trưa rồi mới...



Lời hắn còn chưa nói xong, Lý đã như một trận gió nhanh chóng biến mất...