Cửu Đỉnh Ký
Chương 292 : Lên đảo
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Bắc Hải Lôi Kình?
Đằng Thanh Sơn càng cảm thấy lúc trước mình đọc bộ sách yêu thú thiếu thốn như thế nào.
- Phốc...
Con Bắc Hải Lôi Kình khổng lồ xé nước lao đến tựa như một chiếc chiến hạm, bắn thẳng về phía một chiếc chiến thuyền bên trái Đằng Thanh Sơn.
- Sao mà xui vậy chứ!
Nhật Lôi Mục mắt trợn to, y vươn tay ra nắm lấy cây trường thương trong tay một binh vệ đứng bên cạnh.
- Hừ!
Hừ nhẹ một tiếng, Bôn Nhật Lôi Mục giơ trường thương ném mạnh ra ngoài!
Xoát! Tựa như một tia chớp, ngọn thương lao về phía con Bắc Hải Lôi Kình đang xé nước vọt tới...
- Xoẹt xoẹt....
Chỉ thấy con Bắc Hải Lôi Kình toàn thân lóe lên màn hào quang màu xanh thẫm, cuối cùng tụ tập vào lưng... Phốc! một tiếng, một đạo lôi điện rất lớn nhanh chóng bắn trúng vào thanh trường thương đang phóng tới!
Bùng! Trường thương bị tia sét đánh nát.
Con Bắc Hải Lôi Kình vốn đang xé nước rất nhanh trong làn nước biển đột nhiên ngừng lại. Cặp mắt đen bóng nhìn về phía Bôn Nhật Lôi Mục đang đứng trên thuyền. Cái miệng đỏ như máu của nó nghiến hàm răng rất sắc bén, rồi há rộng ra phát ra một tiếng tiếng gầm ghê rợn...
- Nghiệt súc, muốn chết phải không? - Nhật Lôi Mục gầm lên!
- U u…
Trên thuyền đột nhiên truyền ra tiếng gầm nhè nhẹ.
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý đang gầm gừ với con Bắc Hải Lôi Kình, chỉ khác là thanh âm nhỏ hơn nhiều.
- Hống....
Bắc Hải Lôi Kình nhìn chằm chằm vào Lý, rồi đáp lại rất vui vẻ. Sau đó nó lập tức xoay người, cái đuôi khổng lồ vỗ vỗ lên mặt nước, sau đó lặn xuống biển biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại những làn sóng biển dập dềnh.
Thấy Bắc Hải Lôi Kình bỏ đi, đám quân sĩ trên boong tàu thở phào một hơi. Nếu đấu với con Bắc Hải Lôi Kình này, đám tiên thiên cường giả thì không sao, nhưng quân sĩ mặc áo giáp một khi rơi xuống nước sẽ rất thảm.
Trên boong tàu, Bột Nhật Lôi Mục cười ha ha:
- Lần này cũng nhờ có Thần Nữ giúp đỡ.
- Cho dù không có muội, Bột Nhật Lôi Mục đại ca cũng có thể tùy tiện đối phó với con Lôi Kình mà.
Lý khiêm tốn nói.
Bột Nhật Lôi Mục lắc đầu:
- Không đơn giản vậy đâu. Con Lôi Kình này mặc dù không có thực lực mạnh lắm, có thể so với tiên thiên hư đan thôi. Nếu thật cần phải đánh nhau, cường giả tiên thiên thực đan là có thể giết chết nó rồi! Nhưng trong nước biển tốc độ nó nhanh hơn chúng ta quá nhiều. Muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp, nhưng khi nó mà tập kích... Chỉ cần từ dưới nước lao mạnh vào là có thể khiến cho cả một chiếc thuyền lớn vỡ tan chìm nghỉm, nó mà hủy diệt một chiếc chiến thuyền là vô cùng đơn giản.
- Cách tốt nhất đối phó với con Bắc Hải Lôi Kình là đe dọa!
- Thiên Bảng mới đã xếp Gia Cát Nguyên Hồng lên hàng thứ ba trên Thiên Bảng. Ta... Vạn Đồ U, đời này, còn có thể tiến vào hư cảnh không?
Vạn Đồ U nhè nhẹ bắt tay múa loan đao.
Trên mặt cây loan đao phản xạ ra đao quang lạnh người, Vù! Vù! , Loan đao trong tay Vạn Đồ U bay múa tựa như có sinh mạng, nhưng Vạn Đồ U lại nhắm mắt, sắc mặt không chút biến hóa.
- Hả?
Tai Vạn Đồ U giật giật.
Vù!
Gạt tung chăn ra, Vạn Đồ U nhanh chóng rời giường. Sau đó quơ bộ y phục khoác vào người. Thiếu phụ kiều mỵ ngủ trên giường vẫn trùm kín chăn, trong miệng lầu bầu:
- Trời còn chưa sáng mà.
- Trưởng lão, trưởng lão!
Bên ngoài truyền đến tiếng kêu la.
- Kẹt!
Vạn Đồ U mở cửa phòng, nhảy thẳng từ lầu hai xuống, nhìn mấy người đang hoảng sợ dưới lầu, nhíu mày hét:
- Phía nam có chuyện gì thế? Sao ta nghe thấy thanh âm bát nháo vậy?
Tuyết Ưng Giáo khống chế những đảo ở Bắc Hải trên ngàn năm. Cho dù Thiên Thần Sơn thành lập cũng chưa bao giờ chính diện chống lại Tuyết Ưng Giáo. Vì thời gian dài quá, do đó người của Tuyết Ưng Giáo không nghĩ tới Thiên Thần Sơn dám công kích họ.
Lúc này cũng thế...
Tại sao Tuyết Ưng Giáo ở Cửu Châu xa xôi mà dám chiếm sáu phần hải đảo, chỉ để cho Thiên Thần Sơn bốn phần! Chính là vì chúng đã quen cao cao tại thượng rồi. Cho dù chúng biết thực lực của Thiên Thần Sơn rất mạnh, cho dù biết là Thiên Thần Sơn có một vị cường giả hư cảnh!
- Là Thiên Thần Sơn!
Một tên nam tử mặc giáp trụ màu đen kinh hoảng nói:
- Trưởng lão, Thiên Thần Sơn cử rất nhiều người tới đánh chúng ta!
- Cái gì?
Vạn Đồ U biến sắc,
- Sao có thể như vậy chứ?
- Lúc trước có mười chiếc chiến thuyền tới đảo, nhưng lúc đó chúng ta chỉ hoài nghi. Nhưng chẳng mấy chốc chúng đã động thủ. Trưởng lão, chúng ta chỉ có ba ngàn quân sĩ tinh anh. Sao ngăn cản được chứ?
Một hán tử đầu trọc thắt bím tóc vội vã nói.
Vạn Đồ U biến sắc:
- Thiên Thần Sơn rõ là ăn mật báo mà!