Cửu Đỉnh Ký

Chương 294 : Hạo kiếp tương lai

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


- Nhiều người muốn giết ta.



Mắt Vạn Đồ U lộ hàn quang, cười lạnh nói:



- Nhiều năm qua Vạn Đồ U ta chẳng phải vẫn còn sống sao? Hơn nữa còn sống rất tốt! Ngươi tên là Hô Hòa à? Xem ra dưới đao của ta lại có thêm một nhân mạng nữa rồi!



Trên Thiên Thạch Đảo, y muốn trốn cũng không thể chạy trốn!



Buộc phải chiến đấu!



Nghĩ đủ đường, Vạn Đồ U bây giờ căn bản không quan tâm tới bất kỳ việc gì khác, trong mắt chỉ có đối thủ duy nhất... Đằng Thanh Sơn!



- Thật can đảm!



Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, chân đạp mạnh một cái phóng về phía chốt đóng quân của đám người Vạn Đồ U phía trên. Hắc Diễm Côn trong tay hóa thành một lưu quang màu đen đâm thẳng vào ngực Vạn Đồ U!



Vạn Đồ U nhích chân, tựa như một con diều hâu dán mắt vào Đằng Thanh Sơn, loan đao trong tay đỡ một côn.



Vù! Vù!



Hai người thân ảnh chớp động, rồi bay lên phía trên. Hai đại cao thủ đều có cùng ý nghĩ, tới nơi an tĩnh để đánh với nhau một trận cho thoải mái.



- Hô Hòa, xem Phi Ưng Liệt Không Đao của ta!



Vạn Đồ U cười ghê rợn, thân hình nhanh chóng linh hoạt né tránh, loan đao trong tay tựa như lợi trảo của một con hùng ưng chém rất nhanh về phía Đằng Thanh Sơn, mỗi một lần chém vào đều có những tiếng rít lên như trời long đất lở!



Tiếng nổ làm không khí chấn động thành những làn sóng mạnh, lan ra chung quanh.



Đất đá bay tán loạn, cây cối gãy rạp, một vài tảng đá khổng lồ cũng bị vỡ tung lăn lông lốc làm không ít quân sĩ đang chém giết nhau bị vạ lây.



Bột Nhật Lôi Mục ở dưới đang đốc chiến ngửa đầu nhìn lên, thấy hai người chẳng phân biệt cao thấp. Thấy thế Bột Nhật Lôi Mục nhướng mày:



- Hô Hòa huynh đệ đang làm gì thế? Không nói tới những cái khác, chỉ cần uy lực côn pháp của hắn thì làm sao mà Vạn Đồ U có thể tùy tiện chống đỡ như vậy được?



Cả Bột Nhật Lôi Mục cũng từng bị Đằng Thanh Sơn đánh bay kia mà.



Nhật Lôi Mục hiểu rất rõ lực công kích của Đằng Thanh Sơn đáng sợ như thế nào.



- Vù!



Thân hình Vạn Đồ U như quỷ mỵ, đao pháp sắc bén tung ra tuyệt học Phi Ưng Liệt Không Đao cực mạnh, y thi triển từng chiêu một nối nhau, uy lực càng lúc càng lớn. Vạn Đồ U không kìm được thét dài một tiếng vì được thi triển đao pháp thống khoái như vậy,.



Không ít quân sĩ Tuyết Ưng Giáo đang canh giữ ở cửa khẩu thấy thế không khỏi vỗ tay hoan hô.



- Hô Hòa huynh đệ đùa với hắn chưa đủ sao? Còn không giết hắn đi?



Bột Nhật Lôi Mục phía dưới hét lớn.



- Đùa á?



Vạn Đồ U rùng mình.



Đằng Thanh Sơn chỉ đơn thuần dùng sức mạnh thân thể để thi triển côn pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí, phòng ngự mọi công kích của Vạn Đồ U. Đằng Thanh Sơn nghe tiếng kêu phía dưới, hắn cười khẽ:



- Vạn Đồ U, đao pháp của ngươi bình thường quá. Chẳng trách không có cách nào có thể có tên xếp trong mười hạng đầu Thiên Bảng.



Đột nhiên...



Côn pháp vốn uy lực bình thường chợt đột nhiên tăng vọt!



- Choang!



Vạn Đồ U chỉ cảm thấy trong lần va chạm vừa rồi, một sức mạnh cực kỳ đáng sợ bỗng truyền tới.




Lý nhìn Đằng Thanh Sơn.



- Tiểu...



Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, muốn nói gì đó.



Lý liên tục lắc đầu:



- Đằng đại ca không cần nói nhiều. Kỳ thật muội đi ra biển với huynh cũng không có gì to tát. Anh chỉ là có thêm một nha hoàn mà thôi...



Lý hít sâu một hơi:



- Đằng đại ca, muội chỉ cần huynh có một câu trả lời thuyết phục. Có thể hay không thể! Muội không bắt buộc huynh, chỉ cần huynh cho muội một câu trả lời thuyết phục! Nếu huynh không cho muội đi, muội cũng sẽ không năn nỉ, muội lập tức rời đi ngay.



Lý nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, trong mắt nàng ánh lên niềm thấp thỏm.



Đằng Thanh Sơn cũng không dễ chịu gì. Cho một cô nương trẻ măng đi theo mình phiêu lãng trên hải dương à? Tiểu Miêu chết rồi, Thanh Thanh chết rồi... Đằng Thanh Sơn không muốn mình lại tiếp tục làm thương tổn một thiếu nữ khác.



- Trở về đi!



Đằng Thanh Sơn nhìn Lý, nhẹ giọng:



- Thời gian trôi qua, muội sẽ biết thêm nhiều bằng hữu mới, muội sẽ vui vẻ thôi.



- Đằng đại ca...



Lý hít sâu một hơi, nàng cố gắng lộ vẻ tươi cười:



- Ừm, được rồi. Muội nghe lời huynh, muội sẽ trở về! Nhưng cho dù thời gian có trôi qua, muội cũng sẽ vĩnh viễn nhớ Đằng đại ca...



Đột nhiên Lý ngửa đầu kêu to một tiếng thánh thót...



- U....



Tiếng kêu vang vọng cả bầu trời làm cho người ta cảm thấy chua xót.



- Chát!



Cánh con Liệt Phong Thần Điêu màu trắng bên cạnh chợt đập mạnh, đánh bay Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn vội dùng tay đẩy mạnh mới đứng vững lại được trên tảng đá. Con Liệt Phong Thần Điêu màu trắng giận dữ trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn.



Lý nhảy lên con Liệt Phong Thần Điêu màu trắng.



- Muội không tiễn đại ca đâu.



Lý nhìn Đằng Thanh Sơn cố gắng cười:



- Muội về Thiên Thần Sơn trước!



Nói xong nàng quay mặt đi, nước mắt chảy ròng ròng.



- Hu hu....



Lý nằm dài trên lưng chim, nước mắt nàng đẫm ướt cả bộ lông của nó.



Vù!



Liệt Phong Thần Điêu giương cánh bay đi. Hai con Liệt Phong Thần Điêu một đen một trắng nhanh chóng bay về phía nam. Đằng Thanh Sơn ngửa đầu nhìn theo trong lòng than thở:



- Đau dài không bằng đau ngắn!



Hắn vĩnh viễn không thể quên được cái chết của Tiểu Miêu, cái chết của Thanh Thanh.