Cửu Đỉnh Ký

Chương 295 : Dương phàm xuất hải

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Đằng Thanh Sơn vẫn đứng trên tảng đá. Phía dưới không ít quân sĩ đang thu thập thi thể ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn. Thấy vẻ mặt Đằng Thanh Sơn rất buồn bã, hơn nữa khi Lý cưỡi con Liệt Phong Thần Điêu rời đi làm mọi người không tránh khỏi sự nghi ngờ trong lòng.



Vèo! Vèo!



Nhật Lôi Mục nhảy hai bước đã đến chỗ hắn, y cười nói:



- Hô Hòa huynh đệ, xảy ra chuyện gì thế? Sao Thần nữ lại bỏ đi như vậy, đệ không phải muốn xuất hải sao? Sao tiểu muội không tiễn đệ thế?



- Tiểu có việc.



Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Nhật Lôi Mục, rủa:



- Huynh dùng cái thứ ánh mắt gì nhìn đệ thế? Lão huynh đang nghĩ gì vậy?



- Ta nhìn tới nhìn lui, đều cảm giác thấy hai người giống như một đôi đang yêu giận nhau.



Nhật Lôi Mục cười ha ha, vỗ vai Đằng Thanh Sơn.



- Hô Hòa huynh đệ, thực lực đệ rất khá, nhưng về cảm tình … sợ là không bằng ta. Ta bây giờ đến cả chắt cũng có rồi, nên biết cái gì mà có được phải nắm cho chắc! Nếu không sẽ làm người ta rất đau khổ đó...



Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn Nhật Lôi Mục, Nhật Lôi Mục đã trên một trăm tám mươi tuổi. Còn đại hạn của cao thủ hậu thiên chỉ có một trăm năm mươi tuổi. Nếu thê tử của Nhật Lôi Mục có tuổi tương đương với y, sợ thê tử của y sớm đã chết rồi.



- Nhân sinh trên đời, lúc nào cũng vậy.



Nhật Lôi Mục cười nói:



- Cần cao hứng, hai người đều cao hứng! Ta thấy tiểu tử không khác gì phụ nữ cả. Vậy đi, tiểu đệ đối xử với Tiểu cô nương đó tốt một chút đi.



- Dù lão huynh nói gì đi nữa thì cũng đã muộn.



Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười:



- Nhật Lôi Mục, tiểu đệ còn định đi tìm huynh tạm biệt, bây giờ cũng không cần nữa. Đệ chuẩn bị lập tức lên thuyền rời bến!



- Sao sốt ruột thế? Đệ không ăn tiệc mừng công à?



Nhật Lôi Mục kinh ngạc nói.



- Không ăn.



Đằng Thanh Sơn lắc đầu.



- Tên Lưu tướng quân đâu rồi? Ta bảo hắn an bài thuyền mà.



Nhật Lôi Mục liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn thở dài:



- Lão ca ta thật không biết đệ nghĩ như thế nào. Không phải chỉ là xuất hải tu luyện sao? Hà tất sốt ruột thế. Hơn nữa những việc lớn trong đời thì việc dựng vợ gả chồng là rất trọng yếu. Ài... Tiểu là một cô nương tốt. Đệ lại để một mình cô nương ấy vò võ ở lại Thiên Thần Sơn. Còn mình lại ra biển phiêu lãng!



- Nhật Lôi Mục lão ca! Tiểu đệ quyết rồi, huynh đừng nói nữa



Đằng Thanh Sơn liền nói.



- Không nghe người già nói, thế nào cũng có hại!



Nhật Lôi Mục nói xéo.



- Đi thôi! Theo ta.



- Làm gì?



Đằng Thanh Sơn rùng mình.



- Đệ không phải muốn tìm Lưu tướng quân à?



Nhật Lôi Mục nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn.


Chỉ nghe tiếng rương gỗ khẽ mở. Sau đó Đằng Thanh Sơn thấy... một thiếu nữ tóc hơi rối, gạt tung chăn bông rồi theo thang lầu lao thẳng ra ngoài rất nhanh.



Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn người trước mắt:



- Tiểu?



- Đúng, chính là muội!



Lý cười hì hì.



- Muội… sao muội ở đây?



Đằng Thanh Sơn kinh ngạc.



Lý bất lực bĩu môi, nét mặt rất đẹp:



- Muội vốn tính cưỡi con Đại Bạch ly khai, nhưng khi Đại Bạch bay đến bờ nam thì muội đột nhiên quyết định... tìm Lưu tướng quân, rồi lên chiếc thuyền này! Ừm, Đằng đại ca, không thể không nói, huynh lợi hại thật. Muội trốn trong một cái rương gỗ trong chiếc buồng nhỏ trên tàu. Trong cái rương còn dùng chăn bao chặt. Thế mà huynh vừa mở cửa buồng ra đã có thể nghe được tiếng hít thở của muội. Quá lợi hại.



- Bây giờ không phải là lúc cô tán dương ta lợi hại. Ta hỏi cô, cô làm như vậy rốt cuộc là muốn...



Đằng Thanh Sơn dở khóc dở cười.



Lý đi đến lan can, nhìn hải dương phía trước:



- Khi muội ở trên lưng Đại Bạch, sắp ly khai Thiên Thạch Đảo, muội đột nhiên nhận định... chỉ cần lần này về Thiên Thần Sơn muội sẽ hối hận cả đời. Do đó, muội tới đây!



Lý quay đầu về phía Đằng Thanh Sơn, nhìn chằm chằm vào hắn.



- Đằng đại ca, bây giờ muội đã ở trên thuyền. Huynh sẽ... đưa muội cùng đi chứ. Hay là... để muội rời thuyền, muội sẽ một người bơi trên biển, bơi tới Thiên Thạch Đảo. Đương nhiên, bơi xa như vậy thì muội chắc chắn sẽ bị cạn kiệt nội kình mà chết trên biển đó.



Lý nhìn Đằng Thanh Sơn:



- Đằng đại ca, huynh chọn đi, chỉ có thể chọn một thôi!



Nhìn Lý vì giấu mình trong rương gỗ tóc rối tung, Đằng Thanh Sơn đột nhiên có chút cảm động.



Hai chọn một!



Lý quyết định đã rất rõ ràng rồi, nàng tình nguyện làm nha hoàn hoặc người hầu, chỉ cần được đi theo mình. Tiểu cô nương này và Tiểu cô nương nhu nhược cửa nát nhà tan lúc trước, tâm linh lẫn bản chất đều đều giống nhau.



Hai chọn một, kỳ thật chỉ có một lựa chọn.



- Được rồi, từ hôm nay trở đi ta là đại ca của cô!



Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhăn nhó nói.



Lý vui sướng kêu lên, ôm tay Đằng Thanh Sơn cười tươi như hoa:



- Ừm, đại ca cũng tốt lắm! Sau này muội có đại ca để làm nũng rồi.



Đằng Thanh Sơn nhìn Tiểu, chỉ cười cười vẻ cưng chiều.



- Đại ca, chúng ta ra biển đi đâu?



Lý nói.



- Bắc Hải Đại Lục!



Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn về phương bắc, nói chầm chậm.



Trên hải dương khôn cùng mênh mông cuồn cuộn, ánh sáng mặt trời như trải một tấm lụa mỏng lả lướt trên hải dương. Lý và Đằng Thanh Sơn đứng trên lan can thuyền, được ánh nắng chiếu xuống tựa như được phủ một tầng sa đỏ.



Rào rào....



Hải dương mênh mông cùng, buồm căng phồng, chiếc thuyền bằng Ngột Mộc vẫn hướng về phía bắc cứ thế đi xa dần, cuối cùng hóa thành một điểm nhỏ xíu trên mặt biển.