Cửu Đỉnh Ký

Chương 296 : Đêm Không An Tĩnh

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Nước biển phản xạ ánh mặt trời hắt lên những sắc thái mộng ảo, Đằng Thanh Sơn và Lý đang đứng ở mũi tàu, hai người dựa vào lan can hướng mắt nhìn hải dương rộng lớn.



Trên mặt Lý ngập tràn nụ cười, đó là nụ cười xuất phát ra từ nội tâm của nàng. Lúc này tâm trạng nàng vui chưa từng thấy:



- Đằng đại ca, lúc trên thảo nguyên, huynh còn bảo với muội lần này huynh xuất hải là muốn khổ tu gì gì đó... Hóa ra huynh luôn luôn dối gạt muội. Huynh nói đi, Bắc Hải Đại Lục là ở đâu!



Đằng Thanh Sơn nghe xong không khỏi cười.



- Muội đã cùng đi thì huynh cũng sẽ không dấu gì!



Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn ra phương bắc,



- Bắc Hải Đại Lục ở phương bắc... Ước chừng còn phải đi xa hơn mười vạn dặm.



- Hơn mười vạn dặm?



Lý hít mạnh một hơi, mắt trợn tròn.



- Cửu Châu Đại Địa rộng bao nhiêu? Phải phiêu bạt hơn mười vạn dặm? Gió đâu có phải luôn luôn thổi về phía bắc đâu, lỡ khi nào hướng gió thay đổi, vậy hành trình hơn mười vạn dặm sợ phải rất lâu mới có thể tới được. Hơn nữa ai phát hiện ra một nơi xa xôi như vậy? Đằng đại ca làm sao biết được?



Lý lúc này vô cùng nghi hoặc.



- Vũ Hoàng nói cho huynh! - Đằng ra vẻ thần bí.



- Vũ Hoàng? Đã chết không biết bao nhiêu năm rồi, sao nói cho huynh được chứ, ông ta báo mộng à? - Lý cũng cười.



- Việc này liên quan tới bảo tàng Vũ Hoàng ở Đại Duyên Sơn!



Theo lời miêu tả của Đằng Thanh Sơn, Lý cũng yên lặng lắng nghe, nàng lúc này mới biết năm đó rốt cuộc xảy ra trận chiến thảm khốc như thế nào ở hồ ngầm trong Đại Duyên Sơn, nàng cũng hiểu Đằng Thanh Sơn tại sao phải đi Bắc Hải Đại Lục.



Lý thở dài thấp giọng nói:



- Thanh Thanh chết thảm thật, hoàn toàn là bị liên lụy!



- Hừ!



Đằng Thanh Sơn nhìn sóng biển mênh mông, ánh mắt hắn trở nên mờ ảo,



- Kỳ thật đều là vì ích lợi. Các đại tông phái đều dự đoán được kho báu Vũ Hoàng. Sau đó sở dĩ chém giết nhau cũng là vì tranh đoạt Bắc Hải Chi Linh! Bất luận là huynh hay Thanh Thanh, thậm chí còn cả Quy Nguyên Tông thật ra đều là vật hi sinh cho trận tranh đấu này! Tại sao chúng ta phải chịu đựng như vậy? Chính là vì chúng ta quá yếu!



- Nếu Quy Nguyên Tông được cường đại như Ma Ni Tự, ai dám bắt ba ngàn Hắc Giáp quân Quy Nguyên Tông lần lượt tới cho chúng kiểm tra?



- Cho dù không bằng Ma Ni Tự, chỉ cần có thể đạt tới mức Tiêu Dao Cung, Thanh Hồ Đảo, Xạ Nhật Thần Sơn, đám người này cũng không dám làm quá như vậy! Đây là vấn đề thực lực!



Đằng Thanh Sơn cũng hiểu rõ.



Như những thôn trang ở Nghi thành, những thôn trang có thực lực thì tộc nhân sống tốt. Những cô nương ở thôn trang khác đều muốn gả tới đây. Đây là thực lực!


Vừa nói xong, lập tức khoác áo rồi kéo rèm ra.



Lúc này Đằng Thanh Sơn cũng đã bắt đầu đi lên cầu thang.



- Chắc là cơn sóng lớn thôi!



Đằng Thanh Sơn cũng không dám xác định,



- Muội cứ ở nguyên bên trong, đừng ra ngoài!



- À.



Lý ngoan ngoãn lại ở lại trong khoang.



Rào...



Vừa mở cửa khoang ra có rất nhiều nước tạt vào, quất vào mặt lạnh buốt:



- Lúc này mới sáng sớm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?



Đằng Thanh Sơn nhảy ra, rồi sau đó lập tức đóng cửa khoang thuyền lại.



- Ầm ầm…



Vừa ra ngoài Đằng Thanh Sơn đã cảm thấy tình huống không ổn. Chỉ thấy phía trước nước biển u ám gầm thét cuộn lên, cả chiếc thuyền gỗ nhấp nhô trong màn nước biển cuồng bạo.



- Thật là xui xẻo!



Việc hắn làm đầu tiên là lập tức hạ tất cả buồm xuống.



Đằng Thanh Sơn đứng trên thuyền cảm thấy không ổn, lập tức nhảy vọt lên trên.



Vừa nhảy lên cao hai mươi trượng, tới lưng trời hắn cúi đầu nhìn xuống...



Chỉ thấy dòng nước không ngừng xoay tròn, một vòng xoáy khổng lồ hãi nhân hình thành trên biển, còn chiếc thuyền gỗ đang lọt vào vòng xoáy, không ngừng xoay tròn theo vòng xoáy, không ngừng dập dềnh theo sóng biển cuộn trào. Chiếc thuyền như một món đồ chơi bé tí tựa hồ lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra, làm Đằng Thanh Sơn trong lòng vô cùng khẩn trương.



"Nước xoáy à? Rõ là xui xẻo, thuyền ngột mộc chắc cũng không đến nỗi quá yếu."



Thân thể hắn hạ xuống nhưng lại rơi tòm xuống nước biển.



- Vù!



Đằng Thanh Sơn đạp nước, lao về phía chiếc thuyền ngột mộc.



- Ầm ầm…



Một cơn sóng biển ập tới, phủ kín người Đằng Thanh Sơn.