Cửu Đỉnh Ký
Chương 308 : Kiếm Lâu và Cấm địa
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Thôn trang nhìn rất giản dị. Những hài đồng khoảng năm, sáu tuổi trong đó vẫn đang chăm chú luyện kiếm pháp. Đằng Thanh Sơn và Lý nhìn nhau, trong lòng chấn động.
- Ừm! Thượng Quan Tuyền! Ngươi dẫn đường cho bọn ta đi tới trấn của các ngươi.
Đằng Thanh Sơn mở miệng nói. Thượng Quan Tuyền vội cười đáp:
- Trấn cách chúng ta hơn mười dặm, chẳng mấy chốc là tới thôi.
Hắn vội đi trước dẫn đường. Ở thôn trang cũng có không ít thôn dân chào hỏi Thượng Quan Tuyền. Người khác hỏi hắn sao không đi biển, Thượng Quan Tuyền cũng làm ra vẻ điềm nhiên như không:
- Ừm! Ta đưa hai vị bạn tốt đi lên trấn một chuyến.
Thượng Quan Tuyền đã chứng kiến vũ lực của Đằng Thanh Sơn, nên cũng không muốn đùa với hắn.
Hắn hiểu ràng... Cho dù cả thôn cộng lại cũng không phải là đối thủ của con người thần bí này.
...
Con đường rộng mở, ánh nắng ban mai đang chiếu rọi khắp mọi nơi.
Hai người lưng đeo bao, còn Thượng Quan Tuyền đi bên cạnh không ngừng trả lời những câu hỏi của họ. Nói chuyện với nhau một lát, Đằng Thanh Sơn cũng biết được rằng Minh Nguyệt Đảo rộng dài cũng khoảng bảy tám trăm dặm, cỡ bằng với quận Giang Ninh!
Đằng Thanh Sơn đã hiểu... Minh Nguyệt Đảo tuyệt không phải là Bắc Hải Đại Lục! Hơn nữa, khi hắn hỏi người ngư dân này có từng biết đến Khai Sơn thần phủ không thì tên ngư dân đó lại mờ mịt lắc đầu.
- Ngươi nói tướng quân rất giỏi hả? Trên Minh Nguyệt Đảo có bao nhiêu tướng quân?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Mười tám trấn của Minh Nguyệt Đảo chúng ta tổng cộng có tám tướng quân!
Thượng Quan Tuyền liền nói.
- Đương nhiên trong đó tướng quân ở Ô Hải Trấn nằm ở phương bắc là đảo chủ của Minh Nguyệt Đảo chúng ta.
- Tướng quân là đảo chủ à? - Lý kinh ngạc nói.
Kỳ thật, Đằng Thanh Sơn và Lý mới đến đây, nên các câu hỏi đưa ra đều chỉ để có một vài tin tức cơ sở. Thượng Quan Tuyền cũng sớm đoán ra đối phương là những người từ bên ngoài đến.
Mặc dù giật mình, nhưng Thượng Quan Tuyền cũng chỉ là một ngư dân bình thường, không dám có tâm tư khác:
- Mười tám trấn Minh Nguyệt Đảo chúng ta, có mười tám tướng quân đều tồn tại quá ngàn năm. Giữa mười tám vị tướng quân luôn có tỷ thí. Tướng quân nào lợi hại nhất, nếu có thể được Kiếm Lâu ủng hộ thì có thể thành đảo chủ của Minh Nguyệt Đảo chúng ta!
- Kiếm Lâu ủng hộ?
Đằng Thanh Sơn đã hơn một lần nghe tới hai chữ Kiếm Lâu.
Hiển nhiên trên Minh Nguyệt Đảo, mười tám vị tướng quân có địa vị rất cao, nhưng địa vị Kiếm Lâu còn cao hơn nhiều!
- Minh Nguyệt Đảo khẳng định có quan hệ với Cửu Châu Đại Địa của ta!
Đằng Thanh Sơn càng thêm khẳng định. Mặc dù cách nhau mấy ngàn lý, nhưng văn tự ngôn ngữ và rất nhiều đồ vật đều giống nhau.
- Khách quan! Không biết ngài muốn mua gì?
Đằng Thanh Sơn và Lý vừa đi vào trân bảo điếm, đã có một thanh niên tuấn tú lưng đeo bảo kiếm ra tiếp. Thanh niên tuấn tú phát hiện tên nam tử râu quai nón không đeo theo kiếm thì hơi giật mình.
- Các ngươi có mua bảo thạch không?
Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua tên thanh niên tuấn tú này. Thanh niên tuấn tú hữu lễ nói:
- Đương nhiên là mua chứ!
Đằng Thanh Sơn lật tay, bảo châu màu xanh lá cây to bằng quả trứng gà lộ ra. Chỉ thoáng một cái rồi Đằng Thanh Sơn lại rút về ngay.
Tên thanh niên tuấn tú vừa thấy thế đã sáng mắt lên, lập tức nhận định ngay đó là bảo bối, liền nói:
- Xin theo ta.
...
Trong phòng khách riêng, Đằng Thanh Sơn và Lý đều ngồi xuống. Thượng Quan Tuyền cung kính đứng một bên. Một lão giả đang quan sát cẩn thận viên bảo châu được lấy ra từ Thiết Diệp Quả.
- Chậc chậc! Khó tin, khó tin... Không ngờ lại có viên bảo châu lớn đến như vậy. Nó còn có màu xanh lá nữa chứ.
Lão giả cẩn thận quan sát, thỉnh thoảng còn lấy một mảnh vải che lại, quan sát trong bóng tối.
- Bản thân nó cũng có hơi phát sáng. Không biết đây là bảo châu gì? Ta chưa bao giờ thấy, hay nghe nói về nó!
Đằng Thanh Sơn nở nụ cười. Đừng nói lão giả. Chính hắn lúc ở Cửu Châu Đại Địa, cũng chưa bao giờ thấy Thiết Diệp Quả.
- Hơn nữa…. nó cũng rất nặng nữa.
Lão giả ước lượng.
- Chỉ nhỏ như thế mà nặng tới cả một cân! Rốt cuộc nó là gì?
Một viên Thiết Diệp Quả ước chừng mười cân, lúc này chỉ là một bộ phận nhỏ thôi.
- Coi có mua được không? - Đằng Thanh Sơn nhíu mày hỏi.
Lão giả vội ngẩng đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, cười nói:
- Đồ vật là thứ tốt, báo giá đi.
Đâu chỉ là đồ vật tốt, căn bản là cả Minh Nguyệt Đảo cũng chưa bao giờ thấy nó cả. Bảo châu màu xanh lá bình thường, mà lại lớn đến như vậy, cũng cực kỳ quí giá. Chứ đừng nói lại là loại chất liệu chưa bao giờ thấy này.