Cửu Đỉnh Ký
Chương 309 : Cám ơn tiền bối chỉ điểm
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Dịch: suthat, workman
- Một nghìn tử châu! - Đằng Thanh Sơn nói thẳng ra giá mà hắn muốn.
Một nghìn tử châu tương đương với một nghìn lượng hoàng kim của Cửu Châu Đại Địa. Đằng Thanh Sơn không phải là Thượng Quan Tuyền - một ngư dân không có nhiều kiến thức lắm. Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ một điều rằng... những loại bảo bối trước giờ chưa từng có này thì giá trị lên tới vạn kim, cũng không phải là quá đáng. Bất quá, tử châu có nhiều hơn nữa đối với Đằng Thanh Sơn cũng không có ý nghĩa.
Nói cho cùng thì chỉ dừng lại một chút rồi Đằng Thanh Sơn cùng Lý sẽ rời đi. Một nghìn tử châu cũng đủ cho Đằng Thanh Sơn và Lý thoải mái mua bán.
- Được! Thì một nghìn tử châu! - Lão giả cười đáp, căn bản không hề ép giá.
Trong lòng lão cười thầm:
- Cái gã thanh niên râu ria này có lẽ cũng chẳng phải hạng người đại phú đại quý, nên không hiểu giá trị những trân bảo này ngoài thị trường. - Lão không biết...Đằng Thanh Sơn tới Minh Nguyệt Đảo này chỉ mua chút đồ rồi lại đi ngay.
- Đây là một nghìn tử châu. - Lão cầm một cái túi lớn đưa cho Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn mở ra nhìn, thấy mỗi viên tử châu bên trong đều rất đẹp. Bất quá, nó có thể được dùng làm tiền, rất hiển nhiên...trên Minh Nguyệt Đảo loại tử châu này số lượng khẳng định có rất nhiều.
Đằng Thanh Sơn ước lượng, thấy chắc cũng khoảng một nghìn viên, liền đứng dậy nói:
- Ừm! Hai chúng ta xong rồi nhỉ?
- Xin hỏi lục sắc bảo châu này, hai vị có được nó ở chỗ nào? - Lão giả vội hỏi.
Đằng Thanh Sơn cười, liền kéo Lý đi luôn, chỉ để lại một câu:
- Vận khí mà thôi.
Tiếp đó, hai người đi lên trên trấn. Đằng Thanh Sơn mua một túi lương thực, một ít gia vị dùng nấu ăn. Hắn còn mua rất nhiều hoa quả, và một chút đồ ăn để được lâu. Hắn lại mua rất nhiều y phục, giầy dép các loại.
- Cuối cùng cũng có đủ y phục thay đổi! - Đằng Thanh Sơn lúc này đã trông khác hẳn. Hắn thay một bộ trang phục mầu xanh sạch sẽ, tóc đen dài bay tung. Chỉ có trên khuôn mặt vẫn đầy râu ria.
Mua xong các thứ thì mặt trời đã lên cao, Đằng Thanh Sơn và Lý liền quyết định ở trong trấn ăn một bữa ngon. Lênh đênh trên biển, đồ ăn sao có thể so được với đồ ăn trong tửu lâu?
- Đại hiệp! Kim Kiếm tửu lâu này là tửu lâu tốt nhất Bắc Nhan Trấn chúng ta. - Thượng Quan Tuyền sau nghe Đằng Thanh Sơn nói:
- Đi tới tửu lâu tốt nhất. Không cần phải lo tiết kiệm tiền cho chúng ta.
Hắn liền dẫn hai người Đằng Thanh Sơn đi tới Kim Kiếm tửu lâu. Bây giờ còn chưa tới buổi trưa nên trên tầng hai Kim Kiếm tửu lâu cũng không đông người lắm.
- Xem ra thực sự có rất nhiều thứ. - Đằng Thanh Sơn mở thực đơn nhìn, rồi đưa cho Lý.
- Tiểu! Muội thích ăn gì thì chọn đi.
- Ngươi ngồi đi. - Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Thượng Quan Tuyền.
- Ăn cùng chúng ta! Vất vả theo bọn ta một ngày, chúng ta muốn khoản đãi ngươi.
Thượng Quan Tuyền kinh ngạc, vui mừng ngồi xuống, vội nói:
- Các huynh đệ, không có biện pháp rút neo sắt ra đâu.
Đằng Thanh Sơn đã thả neo nhưng tuyệt không phải là thả neo một cách đơn giản, mà là cả người lặn xuống đáy biển, dùng neo sắt cắm vào đá ngầm. Mặc cho người khác nhổ lên như thế nào đi nữa, đều không thể kéo lên được.
- Chặt đứt xích sắt cho ta!
Vị tướng quân đứng trên bãi cát quát.
- Rõ, đại nhân!
Xa xa truyền đến tiếng trả lời.
- Con mẹ nó!
Tên tướng quân mắng to:
- Xa đến vậy cơ à! Mất biết bao nhiêu sức lực khí tài mới tới được, thế mà neo sắt lại cắm vào trong đá ngầm!
Tên tướng quân này đích xác rất nóng giận. Từ sáng đã bắt đầu, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn làm xong. Kỳ thật cũng không thể trách hắn. Mặc dù Quỷ Vực đầu tiên trong Cửu Khúc Quỷ Vực không đến mức làm chúng thúc thủ vô sách, nhưng vẫn rất là phiền toái.
Không bao lâu sau...
Thuyền ngột mộc đã bị chặt neo, theo dòng nước biển trôi về phía bãi biển. Chẳng mấy chốc con thuyền đã được kéo lên trên bãi biển.
- Đại nhân! Thuyền tốt quá. Đáy thuyền có không ít những vết xước, khẳng định là va vào đá ngầm không ít lần, thế mà không hề hư hỏng.
Những quân sĩ rời thuyền đều rất hưng phấn.
- Tuyệt đối là thuyền tốt đó! Quân doanh chúng ta chưa từng có thuyền nào tốt được như vậy.
- Đại nhân! Gỗ làm con thuyền này rất đặc biệt, ta chưa thấy bao giờ. Không phải là thứ gỗ mà trên đảo chúng ta có đâu.
- Đại nhân! Bên trong khoang thuyền không ít bảo bối, toàn là những viên bảo thạch to bằng nắm đấm, cũng chưa ai thấy bao giờ.
Cả bãi biển mấy trăm quân sĩ đều nhao nhao.
Trên boong chiếc thuyền ngột mộc….
- Trời ơi! Bảo thạch to thế!
Tên tướng quân cầm Thiết Diệp Quả to bằng nắm đấm, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có vẻ mờ mờ trong suốt, tựa hồ như lung lay trong mắt khiến cho trong lòng hắn kích động vô cùng.
- Ha ha! Các huynh đệ, chúng ta phát tài rồi, phát tài rồi!
- U....
Một tiếng kêu cao vút đột nhiên vang lên.