Cửu Đỉnh Ký
Chương 310 : Trả cho ta
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Trên con đường nhỏ hoang vu đầy cây cối.
Đằng Thanh Sơn, Lý cùng ngư dân Thượng Quan Tuyền xuyên qua những đám cỏ cây thưa thớt, hướng mắt nhìn thấy đám quân sĩ xa xa đang vây lấy con thuyền Ô Mộc. Cuồng Phong Ưng đang trên trời cao không ngừng bay liệng.
- Nguy rồi!
Thượng Quan Tuyền sắc mặt đại biến,
- Đại hiệp, con thuyền xin của các ngươi bị quân sĩ Tướng Quân phủ phát hiện ra rồi. Bảo thuyền này có thể đi qua vùng đá ngầm Cửu Khúc Quỷ Vực mà không hư hao gì, đám quân sĩ này khẳng định rất thèm muốn! Đại hiệp, trên bảo thuyền của các ngươi còn có bảo bối gì khác không?
Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa:
- Bảo thạch màu xanh lá to bằng nắm đấm có tính không là bảo bối không?
- Đương nhiên rồi.
Thượng Quan Tuyền kinh hãi,
- Đại hiệp, các ngươi muốn giữ lại được bảo thuyền này quả thật rất khó khăn.
- Họ rốt cuộc là ai? Tướng Quân phủ là gì?
Đằng Thanh Sơn vẫn không vội.
Ít nhất tất cả vẫn còn nắm trong tay mình. Con thuyền cũng không bị chuyển đi.
Thượng Quan Tuyền vội giải thích:
- Đại hiệp, lúc trước ta đã nói, mười tám trấn ở Minh Nguyệt Đảo chúng ta có tổng cộng mười tám Tướng Quân phủ. Các trấn gần bờ biển đều có không ít quân doanh của các quân sĩ đóng quân ở đây. Những quân sĩ này hẳn là quân sĩ của Tướng Quân phủ Bắc Nhan Trấn chúng ta đang đóng quân ở bờ biển.
Đằng Thanh Sơn nghe xong gật đầu, cười cười nhìn về phía Thượng Quan Tuyền:
- Thượng Quan Tuyền, ngươi đi với chúng ta một ngày, làm không tệ! Đây là phần thưởng cho ngươi...
Nói rồi, Đằng Thanh Sơn lấy trong lòng ra một vốc cái túi nhỏ, trong đó có bao nhiêu tử châu đều lấy ra cho Thượng Quan Tuyền.
Túi tử châu này không phải là quá nhiều, chỉ ước chừng trên trăm viên thôi.
- Tử châu. Cho ta à?
Thượng Quan Tuyền giật mình trợn tròn mắt, cơ hồ nín thở.
Mắt Thượng Quan Tuyền hơi ửng đỏ. Trong đầu hiện lên những cảnh gian khổ mấy năm nay. Hắn là nam nhân, phải gánh vác cả một gia đình bao nhiêu năm rồi cũng đã cảm thấy quá mệt mỏi:
- Ta có thể mua cho nhi tử ta một thanh lợi kiếm rồi. Con vợ bênh hoạn của ta cũng có thể trị được rồi.
Nghĩ ngợi một chút, Thượng Quan Tuyền muốn quỳ xuống.
- Đồ vật hoàn toàn vô dụng với chúng ta.
Đằng Thanh Sơn vươn tay ra, đỡ lấy vai Thượng Quan Tuyền. Mặc cho Thượng Quan Tuyền dùng sức làm sao cũng không thể quỳ xuống được nữa.
- n nhân!
Thượng Quan Tuyền vô cùng cảm kích.
Nghĩ rằng hôm nay gặp xui xẻo, không ngờ lại là lộc từ trên trời rơi xuống. Trên trăm tử châu, cũng không biết dùng sao cho hết, chắc đủ cho cả nhà hắn dùng cả đời.
- Dừng tay!
Tiếng gầm gừ phẫn nộ,
- Muốn chết!
Hơn mười người tức giận hò hét. Nhưng có tức giận cũng vô dụng. Chỉ qua thời gian hai hơi thở, hơn mười người từ trên thuyền Ô Mộc bị ném văng xuống nước.
- Tõm! Tõm, tõm!
Đám quân sĩ toàn bộ bị đánh xuống biển, làm văng bọt tung tóe.
- Ngươi... Ngươi làm gì?
Tên tướng quân giận đến nỗi đỏ cả mắt, giận dữ gầm gừ nói:
- Chiếc bảo thuyền này, là của Tướng Quân phủ Bắc Nhan Trấn chúng ta. Ngươi dám trước mặt mấy trăm quân sĩ dở trò cướp thuyền à, muốn chết phải không?
- Các ngươi ấy hả?
Đứng trên thuyền Ô Mộc, Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn, rồi cười ha ha,
- Tướng Quân phủ Bắc Nhan Trấn, một trong mười tám phủ Tướng Quân, chẳng lẽ là cường đạo sao? Nhìn bộ dạng ngươi kìa, hẳn là cũng là một tướng quân đó... Ngươi nói những lời này, mà không đỏ mặt à? Ngươi không xấu hổ sao? Chiếc thuyền này trở thành thuyền của các ngươi à. Ha ha...
Tiếng cười của Đằng Thanh Sơn làm tên tướng quân biến sắc.
- Buông thuyền ra, cấp tốc ly khai, ta tha cho ngươi tội mạo phạm! Bằng không, cho dù ngươi là người của Kiếm Lâu, Tướng Quân phủ chúng ta cũng có quyền xử tử ngươi!
Tên tướng quân phẫn nộ quát.
Mấy trăm quân sĩ cũng đều cầm lợi kiếm, lạnh lẽo nhìn Đằng Thanh Sơn trên thuyền Ô Mộc.
Đột nhiên một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên:
- Đằng đại ca, Thiết Diệp Quả không còn ở trong khoang nữa rồi, không còn tí nào cả!
- Thiết Diệp Quả?
Mấy trăm quân sĩ đều nao nao.
Chỉ thấy ở mũi tàu thuyền Ô Mộc, tên lỗ mãng, tóc xõa tung, mặt râu ria cười to một tiếng, thân thể tựa như một mũi tên trực tiếp xé gió bay tới, lại nhảy ra xa gần ba mươi trượng, từ chiếc thuyền Ô Mộc đã tới giữa đám lính đang đứng trên bãi cát.
- Buông tay!
Đằng Thanh Sơn cướp ngay cái lưới đánh cá đựng đầy Thiết Diệp Quả trong tay một tên lính.
- Ngươi...
Tên tướng quân sắc mặt tái nhợt.
- Tên mặt xanh lè kia.
Đằng Thanh Sơn nhìn qua,
- Đừng có ở đó mà làm bộ làm tịch, đưa hai Thiết Diệp Quả trên tay ngươi cho ta!