Cửu Đỉnh Ký
Chương 311 : Xuyên Vân Tiễn
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Tên tướng quân nổi giận đùng đùng.
- Ài! Ta nói chính là hai viên bảo thạch màu xanh to bằng nắm đấm trên tay ngươi ấy.
Đằng Thanh Sơn xách một tấm lưới đánh cá to đi tới rất nhanh.
Chung quanh, đám quân sĩ ai nấy cầm chắc lợi kiếm, nhưng không có một ai dám tự tiện hành động. Tất cả mọi người nhìn về phía tên tướng quân chờ đợi. Chỉ tiếp xúc một thời gian rất ngắn ngủi, tất cả mọi người đều biết tên thanh niên này có thực lực rất đáng sợ. Nếu đánh nhau thật, cho dù có thể giết chết đối phương thì bọn họ cũng sẽ bị chết thảm trọng.
Đã rất lâu rồi, tại Minh Nguyệt Đảo không hề có quá nhiều người chết.
Đám quân sĩ hơi lừng khừng, chờ đợi.
- Tướng Quân phủ chúng ta làm việc, ngươi không được quấy rối!
Tên tướng quân cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, giận dữ hét vào Đằng Thanh Sơn:
- Bảo thạch cũng là vật của Tướng Quân phủ. Ngươi buông ra cho ta!
Mặc dù, hắn hiểu được người này là một siêu cường giả, nhưng Tướng Quân phủ đã quen thói bá đạo từ trước đến nay, hơn nữa đây lại chính là phạm vi của Bắc Nhan Trấn!
- Hừ! Ta đã nể mặt ngươi rồi mà vẫn không biết xấu hổ! - Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại.
Thân thể hắn nhoáng lên.
- Ngăn hắn lại!
Tên tướng quân vội ném hai trái Thiết Diệp Quả lên bãi cát, đồng thời muốn rút lợi kiếm bên hông ra.
- Đứng lại!
Mười tên lính ở gần đó quát lớn một tiếng, rồi đâm kiếm ra.
Đằng Thanh Sơn thi triển Thiên Nhai Hành, thân hình như quỷ mỵ. Trong phạm vi nhỏ hẹp như thế nhưng tất cả mười người cũng chỉ có hai người miễn cưỡng đâm được vào người Đằng Thanh Sơn.
- Choang!
- Choang!
Hai tiếng kêu chát chúa vang lên, cả hai thanh kiếm đều gãy ra thành từng mảnh vụn.
- Bùng!
Đằng Thanh Sơn dậm mạnh chân, xuất cước cực nhanh, làm cho tên tướng quân đạt tới hậu thiên đỉnh phong không hề có chút lực phản kháng, lập tức bị đá văng đi.
- Phốc...
Miệng tên tướng quân phun ra một ngụm máu tươi rồi cả người rơi thẳng xuống bãi cát. Đằng Thanh Sơn tay trái nhặt hai trái Thiết Diệp Quả, rồi dậm chân một cái nhảy về phía thuyền Ô Mộc.
Tên tướng quân ngước đầu lên, khóe miệng có vệt máu. Đôi mắt hắn mở to như muốn rách ra, gầm lên:
- Bày kiếm trận!
- Giết!
Mấy trăm quân sĩ đều có ý nghĩ muốn kết trận.
Vù! Vù!
Trong dòng nước biển đang chảy rất xiết, có một khối đá ngầm chợt nhô lên khỏi mặt nước. Trên khối đá ngầm đen bóng, có một trung niên mặc áo bào trắng rộng thùng thình, tóc dài xõa tung, mặt trắng trẻo nhẵn nhụi, có đôi mắt hẹp dài đang khoanh chân ngồi đó. Trên lưng hắn có đeo một thanh thần kiếm sáng quoắc.
Hắn cứ như vậy nhắm nghiền hai mắt ngồi trên tảng đá ngầm.
- Vù, vù...
Cái quỷ dị nhất chính là nước biển xung quanh nơi hắn ngồi, lại rẽ ra, chảy đi chỗ khác trước khi đụng vào tảng đá ngầm đó, tựa hồ có một sức mạnh vô hình khống chế.
- Veo!
Thanh âm vang dội vang vọng khắp bầu trời.
- Hả?
Trung niên áo bào trắng, mặt trắng nhẵn nhụi mở mắt ra, ánh mắt tựa như hai đạo kiếm quang lóe ra thần quang khiếp người.
- Xuyên Vân tiễn à? Chẳng lẽ lại có yêu thú hải ngoại tới Minh Nguyệt Đảo giương oai?
Vù! Thân thể trung niên đứng thẳng lên, hóa thành một đạo tàn ảnh màu trắng biến mất khỏi tảng đá ngầm. Hắn dùng một tốc độ kinh khủng, nhanh chóng lao về phía nơi bắn Xuyên Vân tiễn.
Hải dương, dưới chân hắn giống như lục địa.
...
Sau khi Đằng Thanh Sơn phá vỡ kiếm trận, đánh nát đan điền tên tướng quân, rất nhiều quân sĩ cũng bị trấn trụ. Sau đó, Đằng Thanh Sơn lại nhanh chóng chạy về chiếc thuyền Ô Mộc. Lúc này, phía dưới đã không còn có tên lính nào dám uy hiếp Đằng Thanh Sơn.
Đến cả kiếm trận cũng vô dụng, thì họ cũng chẳng còn biện pháp nào hết.
- Đằng đại ca! Neo sắt bị chặt mất một cái rồi. - Lý nói ngay.
- Thôi! Không so đo với chúng. Khai thuyền, chúng ta đi.
Đằng Thanh Sơn lập tức đi đến chỗ hai mái chèo lớn, dùng hai tay nắm lấy hai mái chèo, bắt đầu lắc.
Đột nhiên...
- Hả?
Khóe mắt Đằng Thanh Sơn phát hiện ra, một bóng trắng đang nhanh chóng chớp động dọc theo bãi cát, chẳng mấy chốc đã đi tới chỗ những quân sĩ. Trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng thất kinh:
- Tốc độ thật nhanh!
- A!
Tên tướng quân bị phá đan điền, vừa thấy người này đến, trong mắt lập tức phát ra những ánh sáng khó hiểu, vội khàn giọng hô:
- Lâu Chủ!
- Vèo!
Thân hình của người mặc áo bào trắng vừa động, từ ngoài xa hai, ba mươi trượng đã nhảy lên cao, rồi dừng ở lan can chiếc thuyền Ô Mộc, ánh mắt lành lạnh nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn nhìn thấy người vừa tới, nhếch miệng cười:
- Khinh công khá thật!