Cửu Đỉnh Ký

Chương 32 : Bầy sói điên cuồng

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Hưu!



Đột nhiên một mũi tên từ phía xa bắn về phía tay phải Đằng Thanh Sơn. Cảm giác của Đằng Thanh Sơn đối với chung quanh cực kỳ linh mẫn, nó lập tức thu tay lùi lại một chút sau đó quay đầu nhìn về hướng xuất phát của mũi tên.



Nhóm người Đằng Vĩnh Lôi bên cạnh nhìn thấy đều tức giận. Đằng Vĩnh Lôi cao giọng quát lên:



- Đúng là đồ d*i không có hòn (1), chỉ biết bắn lén sau lưng người khác!



- Đánh rắm con mẹ ngươi!



Một tiếng quát vang lên, đồng thời giữa núi rừng xuất hiện mấy chục người, trên người cũng đồng dạng mặc da thú. Dẫn đầu là một gã tráng hán thân cao gần tám thước tóc tai bù xù.



- Ồ! Thì ra là Vương gia trang ở phía bắc. Vương đại đầu, thế nào! Thấy chúng ta bắt được tuyết điêu rồi muốn động thủ sao?



Đằng Vĩnh Lôi cười nhạo.



Các nam nhân của Đằng gia trang cũng đều cười ồ lên. Đằng Thanh Hổ cười lớn nói:



- Đại bá! Đám tiểu nhân này cũng chỉ dám bắn lén mà thôi, đấu trực diện với chúng ta thì bọn chúng có là cái gì!



- Câm miệng!



Tráng hán tóc tai bù xù kia liền quát.



Một nam tử gầy gò mặc da thú đứng bên cạnh y cũng tức giận nói:



- Tuyết điêu này là chúng ta phát hiện trước, mất hơn một canh giờ mới có thể bức nó từ sào huyệt chạy ra. Tuyết điêu hoảng sợ nên chạy loạn, các ngươi vừa may nên mới bắt được nó!



Đằng Thanh Sơn yên lặng nhìn tất cả.



Người của Vương gia trang có thể là thật sự là phát hiện tuyết điêu trước tiên, bọn họ cũng không tiếc tất cả muốn để bắt tuyết điêu. Thế nhưng tuyết điêu cực kỳ linh hoạt, tốc độ lại nhanh, muốn bắt giữ là rất khó. Người của Vương gia trang không đuổi kịp, vừa khéo tiện nghi cho người của Đằng gia trang bắt được tuyết điêu này.



- Đó là do ngươi không có bản lĩnh!



Đằng Vĩnh Lôi tiến lên một bước, ánh mắt lăng lệ:



- Tốc độ của tuyết điêu rất nhanh, nếu như không có chúng ta, nó đã sớm chạy mấ rồi.



- Dù sao cũng là chúng ta bức nó từ trong sào huyệt chạy ra!



Đại hán tóc tai bù xù nhìn chằm chằm vào Đằng Vĩnh Lôi:



- Lôi tử! Các ngươi cũng không thể độc chiếm nó được!



- Vương đạ đầu! Vương Trọng Bằng! Ngươi nghe cho rõ đây!



Ngữ khí của Đằng Vĩnh Lôi cứng rắn:
Các nam nhân của Đằng gia trang chia làm hai hàng trước sau, phía trước đâm giết, phía sau phụ trợ, phòng ngừa có sói hoang khác nhân cơ hội công kích. Chỉ thấy thương ảnh bay lượn, từng con sói hoang bị đâm vào trọng thương gào lên, hoặc là chết đi. Mỗi một thợ săn đều điên cuồng giống như dã thú, thương thuật được rèn luyện quanh năm suốt tháng triển hiện ra lực công kích cường đại.



"Phập xuýt!" Lưỡi thương đâm vào cơ thể sói hoang.



"Ngao!" Sói hoang gào lên mộ tiếng, lập tức ngoặm vào cánh tay của một tráng hán Đằng gia trang, rắc một tiếng, cánh tay đã đứt rời, máu tươi bắn ra.



Các nam nhân của Đằng gia trang căn bản không có thời gia để đồng tình hay khóc lóc, bởi vì lúc này tất cả mọi người đều rất nguy hiểm.



Co điều tình huống của Đằng gia trang xem ra vẫn còn tốt, bên phía người của Vương gia trang thì càng thảm hại hơn, trước đó đã chết khá nhiều người, bây giờ còn có không ít người thụ thương. Tốc độ chết càng nhanh, trong nháy mắt chỉ còn lại có bảy người sống sót. Trong đám người Đằng gia trang và Vương gia trang, ánh mắt sáng nhất chính là thiếu niên có vóc dáng nhỏ gầy Đằng Thanh Sơn!



"Xuy!""Xuy!""Xuy!"...



Thương ảnh bay lượn như độc xà. Tua đỏ tung bay, máu tươi lả tả, thê lương diễm lệ.



Trường thương trong tay Đằng Thanh Sơn giống như có sinh mệnh.



"Bồng!""Bồng!""Bồng!...



Từng con sói hoang phần đầu bị đâm thủng, lập tức mất mạng ngã xuống đất.



"y?" Đằng Thanh Sơn biến sắc, lập tức lay động trường thương. Trường thương linh hoạt như du long đâm vào đầu một con sói hoang đang lao về hướng Đằng Thanh Hổ, sau đó lập tức thu thương lại.



- Cảm tạ!



Đằng Thanh Hổ cảm kích liếc qua một cái.



"A!" Lại một tiếng hét thảm vang lên, một tộc nhân bắp đùi bị rứt mất một khối thịt lớn, cả người bị sói hoang chồm lên, cắn nát yết hầu. Cuộc chiến với sói hoang chỉ mới diễn ra trong phút chốc, bên phía Đằng gia trang đã có ba tộc nhân bị chết, người thụ thương càng nhiều hơn.



- Liên bá!



Nhìn tộc nhân vừa mới chết đi, Đằng Thanh Sơn trong lòng đau xót. Đây đều là những trưởng bối trong tộc đã nhìn hắn lớn lên. Có điều, Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, cho dù hắn có lợi hại cũng không thể bảo hộ được mọi người.



"Ngao..." Lại là một tiếng sói tru vang lên.



Nhất thời đám sói hoang càng thêm điên cuồng, liều mạng công kích đám người Đằng gia trang.



Lỗ tai của Đằng Thanh Sơn khẽ động.



"Lang Vương ngay kia!" Ánh mắt của hắn sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào một nơi phía xa. Đằng Thanh Sơn bất chấp tẩt cả, cả người đột nhiên lao về hướng Lang Vương vừa phát ra tiếng gào.



- Thúc, các người hãy ở đây, con đi giết lang vương!



- Thanh Sơn!



Đằng Vĩnh Lôi biến sắc.