Cửu Đỉnh Ký

Chương 33 : Về nhà

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


"Ngao…"



Tiếng tru của Lang vương lại vang lên. Đông đảo sói hoang lập tức lao về phía Đằng Thanh Sơn, hiển nhiên không cho hắn tiếp cận uy hiếp Lang vương.



- Tất cả đều tránh ra cho ta!



Sát cơ trong lòng Đằng Thanh Sơn dâng lên, trường thương vũ động như ngàn vạn mũi tên bắn ra.



"Xuýt!""Phập!"



Từng con sói hoang bị đâm thủng người. Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lùng, dường như đã trở về như lúc còn một mình đuổi giết ở tổ chức Red, trong đầu lại nhớ đến cảnh tượng trước khi ba vị tộc nhân chết: "Chỉ trách ta muốn ẩn giấu thực lực, chưa đến lúc bị dồn tới đường cùng thì không muốn bị bại lộ, vậy mà chỉ trong chốc lát đám Liên bá đã chết rồi!"



Ảnh hưởng của kiếp trước đối với Đằng Thanh Sơn quá lớn.



Hành tẩu bí mật, ẩn giấu thực lực là thói quen của Đằng Thanh Sơn, nhưng lúc này hắn đã hối hận.



- Chết hết đi!



Thanh trường thương như du long vũ động, bao bọc cả người hắn bên trong. Đằng Thanh Sơn tay cầm trường thương dường như biến thành một con nhím khổng lồ, từng con sói hoang liều lĩnh vồ về phía hắn tất cả đều bị giết chết hoặc đánh bay. Trường thương trong tay tựa như có sinh mệnh vậy.



Thương pháp – Hỗn Nguyên Nhất Khí!



Bước đầu tiên Đằng Thanh Sơn luyện thương chính là hao phí tất cả thời gian và tinh lực diễn hóa "Hoành quyền" thành thương pháp "Hỗn Nguyên Nhất Khí" có tính phong ngự này. Bước thứ hai mới nghiên cứu ra thương pháp "Như Ảnh Tùy Hình" có tính công kích.



"Xuy!""Xuy!""Xuy!"



Đằng Thanh Sơn không ngừng tiến về trước, đám sói hoang điên cuồng vồ lấy căn bản ngăn không nổi bước tiến của hắn.



Một đường tiến bước, chỉ để lại xác sói đầy đất.



………..



"Thương pháp của Thanh Sơn!" Đôi mắt Đằng Vĩnh Lôi nhất thời lóe sáng.



- Mọi người cố gắng chống đỡ thêm một lát nữa!



Đằng Vĩnh Lôi hét lớn, nhưng đám sói hoang điên cuồng lại không hề có một chút chùn tay sờn lòng. Ngay lúc Đằng Thanh Hổ đâm chết một con sói hoang, hai con khác từ hai bên liền vồ lấy hắn, hiển nhiên bọn chúng đã phát hiện ra Đằng Thanh Hổ có uy hiếp rất lớn.



Đằng Thanh Hổ biến sắc. Hắn chỉ miễn cưỡng dùng trường thương đánh bay một con sói hoang bên phải, con còn lại hắn không kịp ngăn trở.



- Thanh Hổ!



Đằng Vĩnh Lôi biến sắc, vội vàng áp sát Đằng Thanh Hổ, trường thương vươn ra rồi đâm tới, lập tức đánh bay con sói hoang kia. Nhưng dù thương thuật Đằng Vĩnh Lôi cao tới đâu thì vẫn kém rất nhiều so với Thanh Sơn, dưới tình huống bị bầy sói công kích mà giúp đỡ người khác, chẳng khác nào đại biểu cho việc tự mình rơi vào nguy hiểm.



"Hống…" Ba con sói hoang vồ lấy Đằng Vĩnh Lôi.




Khuôn mặt tái nhợt của Đằng Vĩnh Lôi lộ ra vẻ tươi cười.



- Đều là tại cháu!



Khóe mắt của Đằng Thanh Hổ có chút ươn ướt:



- Nếu không phải vì cứu cháu, thúc cũng sẽ không bị cắn đứt tay trái."



- Thanh Hổ! Cho dù ta có chết, nhưng con thì phải sống!



Đằng Vĩnh Lôi lên tiếng..



Đằng Thanh Hổ ngẩn ra.



- Thiên hạ loạn lạc, đạo phỉ hoành hoành. Muốn cho toàn tộc có cuộc sống tốt đẹp, phải làm cho người còn sống càng mạnh mẽ hơn. Thanh Hổ! Con năm nay chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã có sức lực ngàn cân, hiện tại thứ còn thiếu duy nhất chính là kinh nghiệm và thương pháp.



Đằng Vĩnh Lôi nhắc nhở.



Thân thể Đằng Thanh Hổ khẽ run lên, sau đó gật đầu.



Lực lượng hắn mạnh nhưng thương pháp lại kém xa Đằng Vĩnh Lôi.



- Ta vẫn không sao, chỉ bị cụt tay mà thôi. Cường tử, lão Liên… Bọn họ đều đã chết rồi.



Trong mắt Đằng Vĩnh Lôi có chút ửng đỏ.



Y lập tức nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:



- Thế nhưng hôm nay ta rất cao hứng, thực sự rất cao hứng. Thanh Sơn! Một mình con đã giết bốn con sói đầu đàn, một con Lang vương, còn có hơn trăm con sói hoang. Hiện tại, con có thể nói là đệ nhất hảo hán trong Đằng gia trang!



Đằng Vĩnh Lôi đến bây giờ mới ý thức được thực lực chân chính của Thanh Sơn.



Một người giết hơn trăm con sói hoang, bốn con sói đầu đàn, một con Lang vương, đây là nhân vật đáng sợ cỡ nào?



Ánh mắt của những tộc nhân may mắn sống sót xung quanh đều sáng lên, nhìn vào Đằng Thanh Sơn.



Đằng gia trang có hảo hán như vậy, tương lai còn ai dám ức hiếp?



- Khiêng thi thể bốn con sói đầu đàn và Lang vương kia đi thôi, chúng ta về nhà! Đằng Vĩnh Lôi nói.



- Đúng, về nhà!



Trong mắt không ít tộc nhân đều ửng đỏ.