Cửu Đỉnh Ký
Chương 358 : Lời Thỉnh Cầu Của lão Uông
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Mặt trời giữa trưa, ánh nắng chiếu lên người vô cùng ấm áp.
Nhưng bây giờ đã là cuối tháng chín, nhiệt độ rất thấp. Liên tiếp xảy ra vài trận tuyết rơi càng làm cho sơn mạch quanh Thần Phủ Sơn đều bao phủ đầy tuyết. Tuyết ở bờ hồ Nguyệt Nha bị đạp xuống liên tục, nên rất cứng. Chỉ thấy một thân ảnh áo bào trắng cao lớn cầm trong tay một trường thương màu bạc đang luyện thương pháp ở ven hồ.
Vù vù...
Thương ảnh hóa thành hư ảnh, hình thành màn hào quang hình bán cầu, hoàn toàn bao kín cả người Đằng Thanh Sơn.
Màn hào quang này có vầng sáng màu vàng đất.
Nhìn bán cầu hoàn toàn do ảo ảnh màu vàng đất hình thành, cảm giác thấy màn hào quang hình bán cầu giống như liền một khối với đại địa, không thể rung chuyển. Hơn nữa chung quanh thiên địa đều mờ ảo, dường như hơi vặn vẹo. Nếu nhìn về phía cây cối chung quanh màn hào quang hình nửa viên cầu này thì cảm giác như cây cối cũng vặn vẹo theo.
- Ầm ầm...
Nửa viên cầu vỡ tung, sinh ra thanh âm ù ù vang vọng không ngừng, giống như tiếng vọng về từ lòng đất sâu thẳm.
Nửa viên cầu tiêu tán, lộ ra thân ảnh Đằng Thanh Sơn.
- Ha ha!!!! Cảnh giới quyền thứ bảy quả nhiên khác hẳn.
Trong mắt Đằng Thanh Sơn lóe ra hào mang hưng phấn.
- Hành Thổ Chi Quyền tu luyện tới quyền thứ bảy, đem lĩnh ngộ về hành Thổ chi đạo vận dụng vào thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí, lại làm thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí của ta uy lực gia tăng nhiều đến như thế!
- Nếu gặp lại con Lục Túc Đao...
Bây giờ đã cách trận chiến lần trước với Lục Túc Đao hơn một tháng rồi.
Hơn một tháng này, dựa vào những lĩnh ngộ từ bản khắc Khai Thiên Tam Thập Lục thức, Đằng Thanh Sơn rốt cục sáng chế ra quyền thứ bảy Hành Thổ Chi Quyền! Nếu nói từ quyền thứ nhất tới quyền thứ ba là cơ sở, thì quyền thứ tư tới quyền thứ sáu làm thương pháp của Đằng Thanh Sơn đủ để đấu với loại cường giả như Húc Nhật kiếm thánh!
Còn quyền thứ bảy...
Làm Đằng Thanh Sơn một lần nữa đề cao một tầng.
"Lần trước ta không có biện pháp phòng ngự công kích của con Lục Túc Đao. Còn bây giờ dựa vào Du Ngư thân pháp, cùng với phòng ngự thương pháp, ta hoàn toàn có thể an toàn thoát thân!" Đằng Thanh Sơn suy nghĩ. "Hành Thổ Chi Quyền của ta đại khái chia ra ba quyền một giai đoạn. Ba quyền đầu là đoạn thứ nhất. Quyền thứ tư tới quyền thứ sáu là đoạn thứ hai. Quyền thứ bảy chính là giai đoạn thứ ba! Đương nhiên, nếu ta đoán không sai, giai đoạn ba Hẳn là còn có quyền thứ tám và quyền thứ chín!"
"Đáng tiếc đơn thuần sức mạnh thân thể của ta vẫn yếu hơn con Lục Túc Đao." Đằng Thanh Sơn thầm than.
Nếu không, với thương pháp của ta thì Lục Túc Đao …
Sức mạnh của yêu thú mạnh hơn sức mạnh của nhân loại ngang cấp!
Giống như Hồng Đồng Tuyết Sư Thú ngang với Đằng Thanh Sơn năm đó!
Còn con Lục Túc Đao thì sức mạnh còn kinh người hơn nhiều!
Về phương diện ảo diệu của kiếm pháp và đao pháp, thì yêu thú không bằng nhân loại. Nhưng về tố chất cơ thể thì vượt xa nhân loại.
- Bình thường khi luyện tập thương pháp, nếu có con Lục Túc Đao luyện với ta thì chắc là hiệu quả tốt hơn. Hơn nữa, tương lai khi ta về Cửu Châu Đại Địa, cũng cần một vài bang thủ. Con Lục Túc Đao này kỳ thật chính là một bang thủ rất tốt.
- Nhưng sau khi đánh với ta một trận, lại bị Thanh Loan phun lửa đốt, Lục Túc Đao phỏng chừng đã xuyên xuống đất chạy xa rồi.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
Đột nhiên Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên, nhìn tòa núi phía trước:
- Lục Túc Đao chạy trốn, nhưng... yêu thú cường đại đều tìm những có bảo tàng để ở! Như Tử Quang Giao Long, ở đáy Bích Hàn Đàm. Xích Lân thú ở chỗ có Hắc Hỏa linh quả. Đám Thiết Tí Hầu cũng ở nơi tập trung Chu Quả.
- Lục Túc Đao, yêu thú lợi hại như thế, lại ở sâu trong bụng núi...
- Vậy bụng núi này có thể có bảo tàng?
Đằng Thanh Sơn nghĩ vậy, lập tức chụp lấy cây Luân Hồi thương bên cạnh đang được cắm xuống đất, cao giọng nói:
- Tiểu, ta vào núi một chuyến. Đợt lát nữa sẽ về ăn cơm.
- Được. Đằng đại ca về sớm một chút.
Đang bận nấu cơm chiều, Lý đeo tạp dề, vội chạy đến cửa phòng trả lời một tiếng.
Đằng Thanh Sơn đạp mạnh một cái, liền như một mũi tên bắn vào giữa không trung, điểm một chút vào một chạc cây đại thụ thô chắc, Đằng Thanh Sơn lập tức hóa thành ảo ảnh, lắc mình vài cái giữa tàng cây, rồi bay vào trong dãy núi mênh mông.
...
Đứng giữa núi rừng, Đằng Thanh Sơn hướng mắt nhìn vách núi phía trước. Trên vách núi có một lỗ thủng khổng lồ hãi nhân.
Hơn một tháng trước, nơi Đại trưởng lão bị Đằng Thanh Sơn một thương đánh mạnh phản chấn vào vách núi, nơi va chạm sinh ra một cái hố to, chính vì thế mới dẫn con yêu thú Lục Túc Đao ra ngoài.
- Vèo!
Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi thương, nhảy lên cao gần ba mươi trượng (bảy mươi lăm thước), đáp vào trong lỗ thủng trên vách đá. Đứng trong lỗ thủng, Đằng Thanh Sơn nhìn về phía trước, đi sâu ba trượng, liền đi tới một huyệt động sâu thẳm. Với thị lực trong đêm của Đằng Thanh Sơn, hắn phát hiện ra huyệt động này u ám sâu không thấy đáy.
- Vù... vù...
Mờ ảo như có tiếng gió, lại tựa như thanh âm lẩm bẩm huyệt động u ám truyền ra.
- Hả? Chẳng lẽ Lục Túc Đao không bỏ đi?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
- Không chắc lắm.
Không suy nghĩ nhiều, Đằng Thanh Sơn tài cao gan lớn nhảy thẳng vào huyệt động u ám.