Cửu Đỉnh Ký

Chương 359 : Sào Huyệt Lục Túc Đao

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


Huyệt động sâu khôn lường, một khoảng đen kịt.



Nhưng Đằng Thanh Sơn có thị lực trong đêm, có thể thấy rõ phía dưới. Thông đạo huyệt động tuyệt không phải thẳng một mạch xuống dưới, mà là có độ cong nhất định. Hơn nữa độ rộng thông đạo cũng không đồng nhất, cũng tương tự một con cự thú từ dưới đất từ từ lách lên, nên đào ra một thông đạo bất quy tắc.



Vì bất quy tắc, có nơi hơi nghiêng, nơi thì dốc đứng.



Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi thương, nhanh chóng đạp vách đá, đi dọc theo thông đạo không ngừng xuống dưới. Trong quá trình xâm nhập, thông đạo cũng càng ngày càng xuống sâu.



- Nhìn trong huyệt động trong bụng núi này, có một vết nứt sâu hoắm.



Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lướt qua vách núi.



- Vết nứt rộng như thế, nếu ta đoán không sai, hẳn là khi con Lục Túc Đao từ trong bụng núi chui ra, đã lưu lại một thông đạo.



Đằng Thanh Sơn càng khẳng định, phía dưới chính là sào huyệt của Lục Túc Đao.



- Vù... vù...



Văng vẳng như có tiếng gió, nhưng lúc lại như thanh âm từ mũi của con yêu thú cường đại. Đằng Thanh Sơn càng vào sâu, thanh âm càng lớn.



- Yêu thú cũng ngáy? Thật hiếm thấy.



- Hơn nữa, con yêu thú đó bị Thanh Loan dạy cho một bài học, hẳn là phải chạy trốn mới đúng.



Đằng Thanh Sơn đã xâm nhập xuống rất sâu:



- Nếu ta phán đoán không sai, bây giờ ta đã đến nơi bằng với chân núi rồi! Chênh lệch không quá ba trượng.



Lúc này, trong tầm nhìn của Đằng Thanh Sơn, huyệt động đã không còn sâu thẳm nữa, vì huyệt động chỉ còn lại có năm trượng thôi!



Một mùi rất lạ truyền tới.



- Mùi này...



Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra.



Lần đó đánh với Lục Túc Đao một trận, Đằng Thanh Sơn đương nhiên nhớ mùi trên người con Lục Túc Đao



- Là mùi của Lục Túc Đao!



- Phía dưới hẳn là sào huyệt của nó!



- Chẳng biết. Nó bây giờ có ở đó không.



Đằng Thanh Sơn rút Luân Hồi thương đeo sau lưng ra, hoàn toàn nín thở, vô cùng cẩn thận bước nào bước nấy rất nhẹ nhàng.



Khoảng cách năm trượng mà Đằng Thanh Sơn đi còn chậm hơn cả người bình thường.



Đằng Thanh Sơn đứng ở ven thông đạo, nhìn về phía trước. Đây là một nơi rộng rãi: rộng ba mươi trượng, cao bảy tám trượng. Trong bụng núi trống trải thoạt nhìn tựa như một cung thể thao ở kiếp trước của Đằng Thanh Sơn. Bên trong lại có một mùi tanh rất độc đáo.
- Hống!



Lục Túc Đao đã xác định chỗ của Đằng Thanh Sơn, lập tức đạp mạnh hậu túc, thân thể đứng thẳng, đôi tiền thối lao thẳng về phía nơi nó vừa xác định vị trí!



Một thương ảnh màu thủy lam phá vỡ đỉnh vách núi, bắn thẳng về phía Lục Túc Đao.



- Chát!



Một nơi khác ở đỉnh thạch bích đồng thời vỡ ra, Đằng Thanh Sơn cầm trong tay Luân Hồi thương xạ xuống, ánh mắt sắc bén, tay phải phồng lên, xuyên qua y phục đã rách nát. Có thể thấy, song chưởng của Đằng Thanh Sơn như những sợi dây thép quấn vào nhau!



Luân Hồi thương bắn xuống sinh ra một tiếng kêu chói tai!



- Vù..



Không gian như bị khoan thủng!



Một đốm sao băng màu bạc đâm thẳng vào lưng Lục Túc Đao.



- Độc Long Toản!



- Hống



Tiếng gầm chói tai điên cuồng vang lên. Lục Túc Đao biết trúng kế giương đông kích tây của Đằng Thanh Sơn, bốn cánh dang rộng ra, trong nháy mắt bảo vệ chặt chẽ cả thân thể.



- Xoẹt xoẹt...



Mũi thương của Đằng Thanh Sơn khó khăn lắm mới khoan thấu được cái cánh, rồi sau đó đâm tiếp vào lân giáp hơi cháy sém. Đáng tiếc, khi đâm xuyên cái cánh đã hao tổn bảy tám phần uy lực, lúc này chỉ lưu lại trên lân giáp một cái lỗ nhỏ, rồi thương này cũng hết sức rồi.



- Hống...



Lục Túc Đao gầm một tiếng chói tai, đôi càng trước xé rách đá núi, trực tiếp cắm vào đá núi, chạy trốn nhanh như chớp.



- Tên này.



Đằng Thanh Sơn rơi xuống đất, chết lặng người.



- Thật là nhát gan!



- Nhưng nó cũng thông minh.



Đằng Thanh Sơn mỉm cười.



- Giữa bụng núi, loại không gian rất nhỏ hẹp, thân thể nó lại quá lớn, căn bản không thể hoàn toàn phát huy năng lực. Còn ta lại có thể nhờ vào không gian, lấy thực làm hư công kích nó. Nó chắc là biết điểm này, mới chạy trốn như vậy.



- Vù.. vù vù..



Thanh âm tựa như tiếng gió, lại tựa như tiếng khò khè vẫn vang lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía nơi có thanh âm phát ra.