Cửu Đỉnh Ký
Chương 372 : Cương kình hậu kỳ, thân thể hoàn mỹ
Ngày đăng: 19:20 20/04/20
Đang trong quá trình luyện quyền, Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm thụ phát sinh biến hóa kinh người trên người mình. Lúc ở đại thảo nguyên hắn đã bước vào cương kình trung kỳ, nhưng từ cương kình trung kỳ tới hậu kỳ Đằng Thanh Sơn đã mất hơn một năm, mãi cho tới hôm nay mới có đột phá!
Trong quá trình đột phá, Đằng Thanh Sơn đã cảm giác được biến hóa kinh người!
Cương kình cường đại tựa như từng sợi từng sợi dây thép, như những sợi tơ tằm rất dẻo dai, xuyên qua mọi chỗ trên thân thể Đằng Thanh Sơn. Ẩn ẩn trong mỗi một tế bào, cơ bắp, gân cốt, nội tạng, đều tràn ngập sức mạnh thần kỳ. Hơn nữa lực lượng này đang lột xác, trở nên càng mạnh mẽ, càng có tính dẻo dai hơn!
- Sột sột...
Đằng Thanh Sơn mờ ảo có thể nghe thấy sau khi từng sợi từng sợi cương kình và thần kết hợp, trong thân thể phát sinh những biến hóa kỳ diệu. Loại biến hóa này làm cương kình mình trở nên càng huyền bí hơn, đồng thời cũng làm từng tế bào trong thân thể hắn đều phát sinh biến hóa nghiên trời lệch đất.
Trước kia cho dù là Đằng Thanh Sơn thì lục phủ ngũ tạng vẫn yếu hơn cơ bắp gân cốt nhiều.
Nhưng lúc này, những sợi cương kình nhỏ xíu như điện mang, lại tựa như tơ tằm làm phát sinh lột xác kinh người trong tạng phủ khí quan. Tạng phủ khí quan nhanh chóng lột xác, trở nên càng cứng chắc mạnh mẽ hơn! Trái tim Đằng Thanh Sơn cũng trở nên chắc chắn, cho dù không có cương kình bảo vệ, người bình thường dùng đao đâm vào cũng không thể thủng được!
Thân thể từ trong ra ngoài, không có lấy một nhược điểm nào!
Một vóc người hoàn mỹ, chỉ có nội gia quyền tu luyện tới đỉnh cao mới có được!
- Thần và cương kình hỗ trợ lẫn nhau. Cương kình ta đột phá, thần cũng xảy ra lột xác.
Đằng Thanh Sơn rõ ràng cảm giác được loại biến hóa này. Lâu nay, Đằng Thanh Sơn căn bản không thể dùng thần để khống chế không khí, làm không khí không trở thành lực cản! Nhưng khi đạt tới cương kình hậu kỳ thì Đằng Thanh Sơn đã làm được!
Thần trong Nê hoàn cung không ngừng dung nhập với cương kình đã đạt tới đỉnh cao, sau khi cương kình bão hòa thần sau khi dung nhập lại trở về nê hoàn cung. Song khi tiến vào cương kình đỉnh cao, nói lại chạy ra rồi lại chạy về. Cứ như vậy Thần đã xảy ra biến hóa.
- Thần mạnh mới có thể đạt tới cương kình hậu kỳ!
- Còn đạt tới cương kình hậu kỳ mới có thể làm Thần khống chế được không khí, tiêu trừ lực cản không khí.
- Hai thứ này phụ trợ lẫn nhau.
Đằng Thanh Sơn thầm thán phục.
- Chẳng trách! Phật tông và Đạo gia nhất mạch, Phật tông quan trọng nhất là Thần. Theo đạo lý đạt tới La Hán trung kỳ, cường độ Thần hẳn có thể so được với cường giả tiên thiên kim đan của Đạo gia. Nhưng cho dù yêu cầu về Thần rất cao thì Phật tông cũng chỉ khi đạt tới hậu kỳ mới có thể khống chế được lực cản không khí.
- Đạo gia khi đạt tới tiên thiên kim đan mới có thể khống chế lực cản không khí.
- Nội gia quyền nhất mạch của ta cũng như thế, đạt tới cương kình hậu kỳ mới có thể tiêu trừ lực cản không khí.
Đằng Thanh Sơn vô cùng vui sướng.
...
Đạt tới cương kình đỉnh cao, lực quyền của hắn tăng gấp đôi, thân thể trong ngoài một khối hoàn mỹ viên mãn, cương kình cực kỳ mạnh mẽ. Khi thì ẩn trong cơ thể, khi thì ngưng tụ ngoài thân. Có thể nói về mặt thân thể, Đằng Thanh Sơn đã đạt tới cực hạn! Tiếp theo chính là cố nâng cao cảm ngộ về Đạo!
- Ra ngoài, mấy lần trước ta đều rơi vào hạ phong, nhưng lần này...
Toàn thân Đằng Thanh Sơn đứng thẳng, phía ngoài y phục đều bao trùm một tầng hào quang màu vàng đất, đến cả đầu cũng được trùm kín, chỉ lộ ra con mắt tựa như mặc một bộ chiến giáp!
Lục Túc Đao không khỏi cả kinh, hai đôi cánh vẫy khẽ, bốc lên cao thêm một chút.
Nó cũng nhận ra nhân loại trước mắt tựa hồ mạnh hơn trước nhiều.
- Hống...
Lục Túc Đao gầm lớn một tiếng, hai cánh đồng thời chớp động. Trong nháy mắt nó đã hóa thành một luồng lưu quang kim sắc, đặc biệt với hai cái cánh mỏng như cánh ve, nhưng lại sắc bén cứng rắn vô cùng, giúp Lục Túc Đao lướt nhanh trong rừng. Phàm cây nào bị cánh nó quẹt qua, cứ như bị một thanh cự đạo sắc bén chém ngang!
- Ầm ầm...
Hơn mười cây đại thụ thô chắc ngã sầm xuống, mặt cắt chỉnh tề nhẵn bóng.
- Ha ha...
Đằng Thanh Sơn cười to, nhảy vọt lên không.
Hai tay đồng thời cầm cán cây Luân Hồi thương, giơ lên cao trông tương tự như đang giơ một thanh chiến phủ, giao thủ với Lục Túc Đao như chớp mắt. Lần này Đằng Thanh Sơn dùng cả hai tay cầm cán thương bổ mạnh Luân Hồi thương xuống, trước sau như một cả cán thương đều có vầng sáng màu vàng đất.
- Hống!
Lục Túc Đao gầm lên, hai cái chân như lưỡi liềm khổng lồ cùng đập mạnh về phía Đằng Thanh Sơn.
Luân Hồi thương cũng đánh một một chiêu!
Khi hai người vừa tiếp xúc, song chưởng Đằng Thanh Sơn cùng bộc phát lực đạo.
- Bùng!
Kình khí bay bốn phía, cây cối sụp đổ, Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao đều bị bắn ngược lại.
Một luồng lực đạo mạnh mẽ quỷ dị làm Lục Túc Đao liên tiếp lùi lại sau về phía sau, xô ngã mấy cây đại thụ thô chắc rồi mới dừng lại. Trên cái đầu tam giác của nó, khóe miệng đã rỉ ra chút chất lỏng màu xanh lá. Trong đôi đồng tử màu đen nhỏ xíu xuất hiện vẻ kinh hãi.
Đằng Thanh Sơn bản thân cũng bị bay ngược lại, nhưng lập tức xoay người một cái đã dừng ở trên một chạc cây đại thụ.
Thấy vết máu trên khóe miệng Lục Túc Đao, Đằng Thanh Sơn mỉm cười:
- Ừm, uy lực thức thứ năm Phách Sơn trong Ngũ Hành Thương Pháp cũng không tệ lắm.