Cửu Đỉnh Ký

Chương 387 : Ta tên Dương Đông

Ngày đăng: 19:20 20/04/20


- Cảm ơn tiền bối chỉ điểm.



Đằng Thanh Sơn cảm kích.



Mặc dù trước khi Vân Mộng Chiến Thần nói, mình đã đoán được rồi. Nhưng khi Vân Mộng Chiến Thần nói rõ ràng như vậy, vẫn khiến cho mình khẳng định thêm.



- Ha ha. Ta cũng chỉ nhắc nhở ngươi thôi. Cảm ngộ thiên đạo vẫn là tự mình ngươi đạt thấu.



Vân Mộng Chiến Thần sang sảng cười nói.



- Nhưng ta tin, với nhận thức và tư chất của ngươi, trong vòng mười năm muốn tiến vào hư cảnh là tuyệt không có vấn đề gì. Thực lực Mục Vọng không bằng ngươi, nhưng theo ta đánh giá, trong vòng mười năm, hắn có thể tiến vào hư cảnh rồi.



- Đại trưởng lão Mục Vọng trong vòng mười năm có thể tiến vào hư cảnh à?



Đằng Thanh Sơn kinh hãi.



Thực lực Mục Vọng yếu hơn mình nhiều.



- Ừm.



Vân Mộng Chiến Thần cười gật đầu.



- Mấy năm trước, cảnh giới của hắn đã cách hư cảnh rất gần rồi. Do đó lúc trước ta cho rằng Mục Vọng là đệ nhất dưới hư cảnh rồi. Sau đó, ta biết ngươi đánh bại hắn, cảm thấy rất nghi hoặc. Ở Đoan Mộc Đại Lục, ngoài ta và vị cường giả gia tộc Thiên Phong, sao lại còn có người có thể đánh bại được Mục Vọng?



- Do đó lần trước khi vừa gặp mặt ta mới tỷ thí với ngươi. Hắc, quả là không ngờ Thanh Sơn chưa đạt tới hư cảnh, nhưng lại có thể thi triển ra thực lực gần bằng hư cảnh. Nếu không tận mắt thấy, thật ta không dám tin.



Vân Mộng Chiến Thần cười ha ha nói tiếp.



Đằng Thanh Sơn cười cười.



Thân thể và cương kình mình kết hợp đạt tới một trăm sáu mươi vạn cân, gần gấp đôi lực bộc phát của tiên thiên kim đan Mục Vọng. Gấp đôi chứ ít gì. Cường giả chỉ cao hơn một chút là đã thắng bại rồi.



Còn mình lại cao hơn đối phương tám mươi vạn cân lực bộc phát.



Nếu như vậy mà vẫn không thắng thì mình không có tư cách nói đến chuyện sau này tranh đấu với Thanh Hồ Đảo nữa.



- Tiền bối. Nếu không có gì khác, ta xin phép đi trước.



Đằng Thanh Sơn cười cười từ biệt.



- Ừm. Mau mau tu luyện sớm ngày đạt tới hư cảnh. Ta còn có việc nói với ngươi.



Vân Mộng Chiến Thần đáp.



- Được. Sau khi vãn bối đạt hư cảnh, nhất định sẽ tìm đến tiền bối.



Đằng Thanh Sơn đồng ý, trong lòng thầm nghĩ: hư cảnh à? Sau khi đạt tới hư cảnh, mình sẽ ly khai Đoan Mộc Đại Lục về Cửu Châu Đại Địa rồi.



Hắn hơi nghi hoặc.



Đạt tới hư cảnh, Vân Mộng Chiến Thần sẽ nói gì với mình? Chuyện gì nhỉ?



*****



- Nghe ý của Vân Mộng Chiến Thần, thì sau khi mình đạt tới hư cảnh sẽ có việc trọng yếu. Nhưng, bây giờ lão đã nhắc tới rồi, xem ra không phải là chuyện xấu.
Đằng Thanh Sơn lại sực nghĩ ra.



- Cha ta tên là Dương Vong.



Thiếu niên mở lời.



- Dương Vong?



Bốn người đều cả kinh.



Lúc trước có mã phu lão Uông đi theo Đằng Thanh Sơn. Lúc đó mặc dù tự xưng là Uông Dương, nhưng khi ly khai, lão để lại một lá thư có nói tên lão là Dương Vong.



- Ngươi là nhi tử Dương Vong à?



Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn thiếu niên.



- Nhi tử của Lão Uông?



Mọi người ồ lên.



- Tiểu tử. Thế đạo này rất loạn. Ngươi chỉ là một tiểu gia hỏa mà một mình một người đi lại, không sợ bị cường đạo giết chết à. Nhanh, nhanh đi vào. Bên ngoài tuyết lớn rất lạnh. Mau vào đi!



Lý vội kéo thiếu niên mập mạp đi vào.



Có thể nói ra cái tên Dương Vong, coi như là người tín nhiệm được.



Dù sao, cũng chỉ có mấy người Đằng Thanh Sơn biết lão Uông tên là Dương Vong.



- Cha ngươi đâu?



Đằng Thanh Sơn vội hỏi.



Vừa ngồi xuống, thiếu niên Dương Đông vội lấy từ trong ngực ra một phong thư dán kín, dè dặt đáp:



- Tiên sinh, đây là thư của cha vãn bối bảo vãn bối giao cho tiên sinh.



- Thư Lão Uông?



Đằng Thanh Sơn đưa tay nhận lấy.



- Tới nơi này rồi mà còn cầm gậy trúc làm gì?



Lý vươn tay cầm lấy gậy trúc của Dương Đông, muốn ném ra ngoài.



- Tiểu. Đừng ném, đây là binh khí của tiểu gia hỏa này.



Đằng Thanh Sơn cười, ngăn lại.



- Binh khí?



Lý cả kinh.



Thiếu niên Dương Đông luôn luôn có vẻ rất đáng yêu và chất phác, bây giờ trong mắt không khỏi lộ vẻ khiếp sợ.