Cửu Đỉnh Ký

Chương 391 : Động Tâm

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất. Bờ hồ Nguyệt Nha vẫn bao trùm bởi lớp băng cứng, tuyết phủ khắp nơi.



Hàn khí lạnh lẽo tràn ngập.



- Hát, cáp!



Dương Đông mặc áo da, khi thì nhảy lên, khi thì phi tới, cả người như biến thành một con dã thú. Lúc này hắn đang luyện Hình Ý thập nhị thức do chính Đằng Thanh Sơn truyền lại. Hình Ý thập nhị thức này là căn bản của Hình Ý nội gia quyền, tự nhiên phải khắc khổ tu luyện.



Sư huynh hắn Đằng Thú, từ bé sống và lớn lên trong đám dã thú, nên chỉ mấy ngày đã luyện xong Hình Ý thập nhị thức.



Cộp! Cộp! Cộp!



Tiếng chân thú vang lên. Dương Đông đang luyện tập vội dừng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy hơn mười con Hỏa Diễm Ngân Tuyến Đà đang dừng lại, trên mười tên kỵ sĩ nhảy xuống.



"Đám chiến đà này..."



Đồng tử Dương Đông không khỏi co lại, trong lòng thất kinh. Mỗi con đều rất đắt tiền.



- Vị tiểu ca này!



Tên thủ lĩnh cầm đầu đám kỵ sĩ lột mũ trụ ra, chắp tay cười nói:



- Xin hỏi Đằng tiên sinh ở đâu?



Nếu là bình thường, Đạm Đài Hoa Ngạn cao cao tại thượng há có thể khách khí với một thiếu niên bình thường như thế? Nhưng, nơi này là bờ hồ Nguyệt Nha Thần Phủ Sơn, không phải là nơi mà họ có thể vênh váo.



- Các ngươi muốn tìm sư phụ à? - Dương Đông kinh ngạc hỏi.



- Nguyên lai là môn đồ của Đằng tiên sinh.



Đạm Đài Hoa Ngạn cười nói:



- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, chúng ta từ Đông Hoa Thành tới đây, chính vì muốn bái kiến Đằng tiên sinh, xin thông bẩm một tiếng.



Một nữ tử cạnh Đạm Đài Hoa Ngạn, vóc người cao cao, cũng lột mũ, vừa đủ lộ ra dung nhan mĩ lệ làm cho người ta mê muội. Mái tóc dài xõa ra, còn da thịt mềm mại tựa như có thể nổi trên mặt nước, đặc biệt là cặp mắt động lòng người, tựa như một hồ nước thu.



Thiếu niên này từ bé đã trải qua bao nhiêu khó khăn, trải qua đủ loại ấm lạnh thế gian, Dương Đông cũng tự nhận không vì sắc đẹp mà động tâm, nhưng lúc này cũng không khỏi nín thở.



"Thật xinh đẹp..."



Dương Đông cảm thấy đầu óc như nổ tung.



Đạm Đài Tình thấy thế, nụ cười nở rộ, nhẹ giọng nói:



- Tiểu ca, chúng ta tới gặp Đằng tiên sinh, mong tiểu ca thông bẩm.



Thanh âm ôn nhu tựa như đi thẳng vào lòng người, Dương Đông cảm giác toàn thân nhẹ nhàng. Ngay lúc này, từ trong phòng bỗng đi ra một thiếu nữ:



- Các ngươi tới gặp tiên sinh à?



- Tiểu Bình.



Dương Đông lập tức tỉnh táo lại, không khỏi thầm mắng mình lại bị nữ sắc mê hoặc.



Lúc trước Tiểu Bình chín tuổi, đi theo Đằng Thanh Sơn đã hơn một năm rồi, vì ăn no mặc ấm, cô gái lúc trước vì dinh dưỡng không tốt nên rất gầy yếu, bây giờ đã biến thành một thiếu nữ mới lớn, chỉ còn thấp hơn Lý Quân một cái đầu thôi. Con gái vốn dậy thì sớm hơn con trai, Tiểu Bình lúc này đang dậy thì cao lên.
- Tiên sinh lợi hại thật.



Phó Đao gật đầu.



- Không biết tiên sinh có nghe chưa. Nghe nói, bây giờ ở Đông Hoa Vực bên kia phát hiện một mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết.



- Mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết?



Đằng Thanh Sơn hơi nghi hoặc, hắn chưa bao giờ nghe nói về loại vật chất này. Ít nhất, ở Cửu Châu Đại Địa không hề có "mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết".



- Ừm, chúng ta vào nhà rồi bàn lại.



Đằng Thanh Sơn thật chẳng vội vã chút nào, cũng nhìn thoáng qua gia tộc Đạm Đài.



- Các ngươi cũng vào đi.



Đạm Đài Hoa Ngạn và Phó Đao nhìn nhau, hai người đều cười, cùng theo Đằng Thanh Sơn tiến vào phòng.



Một căn phòng chuyên chiêu đãi khách nhân rất trống trải, vách tường có điêu khắc rất nhiều thứ, vài cây cột đá cũng có cả những phù điêu thần long uốn lượn. Một cái bàn rộng đặt chính giữa phòng. Đằng Thanh Sơn, Phó Đao, Đạm Đài Hoa Ngạn, Đạm Đài Tình chia nhau ngồi xuống.



- Phó Đao, cái thứ Hỏa Lưu Thiết ngươi vừa nói là cái gì? Ta thật sự chẳng biết nó là gì cả.



Đằng Thanh Sơn mở lời.



Đạm Đài Tình nghe thế không khỏi liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, thầm nhủ:



- Không hổ là cường giả cường đại nhất, còn thanh niên như vậy đã thành Vũ Thánh tiên thiên rồi, cũng có hy vọng nhất trở thành Chiến Thần, quả nhiên vô cùng khắc khổ. Phỏng chừng bình thường hắn chỉ chuyên tâm nghiên cứu tu luyện, cũng không thèm để ý tới những việc vặt.



Đằng Thanh Sơn vô tri nhưng lại được Đạm Đài Tình thầm khen.



Đời người là như vậy.



Một tiểu nhân vật, cho dù nói chân lý, cũng sẽ bị người ta cười nhạo.



Nhưng nếu là một đại nhân vật, cho dù nói những lời ngu ngơ, những người khác cũng sẽ cho đó là chân ngôn.



- Hỏa Lưu Thiết là vật liệu phi thường trân quý dùng để luyện chế chiến giáp, binh khí.



Phó Đao giải thích:



- Nói về độ cứng, nó cứng hơn huyền thiết nhiều. Chỉ cần một chiến giáp bằng Hỏa Lưu Thiết mỏng manh, cho dù tiên thiên hư đan Vũ Thánh cũng khó có thể đâm thủng được. Hơn nữa, nó rất nhẹ, so với huyền thiết thì nhẹ hơn nhiều. Một bộ áo giáp Hỏa Lưu Thiết, chỉ nặng ba bốn mươi cân.



Đằng Thanh Sơn vừa nghe thế, không khỏi chấn động.



"Áo giáp nặng ba bốn mươi cân? Đến cả cường giả tiên thiên hư đan cũng không phá được?"



Lòng Đằng Thanh Sơn dậy sóng.



"Nếu Quy Nguyên Tông ta dùng Bắc Hải Chi Linh bồi dưỡng được trên vạn vũ giả hậu thiên đỉnh phong, rồi cho trên vạn vũ giả hậu thiên đỉnh phong này mặc cái thứ áo giáp nhẹ nhàng mà cứng tới độ tiên thiên hư đan cũng không thể phá vỡ, vậy ai có thể ngăn cản được đội quân một vạn người này?"



"Đạp bằng Thanh Hồ Đảo cũng không phải là việc khó."



Đằng Thanh Sơn lập tức thấy ngay ý nghĩa quan trọng của chiến giáp Hỏa Lưu Thiết trong việc tranh bá.