Cửu Đỉnh Ký
Chương 392 : Nữ Vũ Thánh
Ngày đăng: 19:21 20/04/20
"Sau này ta trở về Cửu Châu. Thế cục của Cửu Châu so với Đoan Mộc đại lục hỗn loạn hơn nhiều (*). Nếu như ta muốn tiêu diệt Thanh Hồ Đảo để Quy Nguyên Tông của ta thế chỗ, ngoài việc cường giả Hư Cảnh cạnh tranh lẫn nhau còn cần có quân đội cường đại." Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng điểm này.
Nếu như vẻn vẹn chỉ một cường giả Hư Cảnh, một kẻ cô độc lẻ loi muốn tranh bá, đó chính là kẻ ngốc nói mê.
Một tông phái có cường giả Hư Cảnh, lại có cả quân đội cường đại, mới có thể tung hoành thiên hạ. Trước đây Đông Bắc Vương "Hồng Thiên" suất lĩnh tám vạn U Yến thiết kỵ chinh phục hơn một nửa Cửu Châu, tất nhiên là nhờ thực lực bản thân của Đông Bắc Vương "Hồng Thiên", nhưng chính tám vạn U Yến thiết kỵ dưới trướng mới là thanh lợi kiếm chinh phục thiên hạ.
"Nếu ta có vũ lực của Đông Bắc Vương Hồng Thiên, dùng Bắc Hải Chi Linh và Hỏa Lưu Thiết tạo ra một vạn Tiên thiên thiết kỵ, đến lúc đó, cho dù không thể hoàn toàn chinh phục Cửu Châu, nhưng để vì Quy Nguyên Tông của ta mà kiếm lấy một lãnh thổ thực lớn, vì sự truyền thừa của dòng Nội gia quyền của ta mà lưu lại một cơ nghiệp, tuyệt chẳng phải việc khó gì." Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ đến đó, không khỏi hùng tâm vạn trượng.
Chiến giáp Hỏa Lưu Thiết mà cường giả Tiên thiên hư đan cũng không cách nào phá vỡ. Thiết kỵ mặc chiến giáp như vậy, xưng là "Tiên thiên thiết kỵ" tuyệt đối không có gì quá đáng. Cho dù là trên một trăm tiên thiên cường giả cũng bị một vạn thiết kỵ đạp chết.
...
Trong phòng, Phó Đao đang tiếp tục kể chuyện:
- Đoan Mộc đại lục chúng ta, tới nay đã bao nhiêu năm rồi, Hỏa Lưu Thiết được phát hiện thấy cực kỳ là ít ỏi, lại còn tới chín phần đã bị Thiên Phong gia tộc độc chiếm. Tuy độc chiếm, cũng chẳng có bao nhiêu bởi vì tổng số lượng quá ít.
- Nhưng hôm nay trong biên giới Đông Hoa Vực, trong dãy núi của Ngưu Đầu Sơn gần kề Hỏa Diễm Lĩnh, lại phát hiện mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết. Đó còn là một mỏ Hỏa Lưu Thiết lớn.
Phó Đao có chút không kiềm chế nổi sự háo hức.
- Bữa trước, thợ săn trong một cái sơn thôn dưới chân núi Ngưu Đầu Sơn tùy tiện đào móc, đã được tới hơn một nghìn cân Hỏa Lưu Thiết, chừng đó đủ làm được ba bốn chục bộ áo giáp. Mà những thôn dân đó mới đào bới một bộ phận rất nhỏ của lớp vỏ bên ngoài của mỏ quặng mà thôi.
Đằng Thanh Sơn nghe rồi không khỏi mừng. Bất kể thế nào, bản thân phải nghĩ biện pháp chiếm một phần mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết này.
- Ha ha! Đằng tiên sinh!
Đạm Đài Hoa Ngạn ở cạnh cười nói.
- Tầm quan trọng của mỏ Hỏa Lưu Thiết không phải nói nhiều. Hiện giờ các đại gia tộc Đông Hoa Vực đều muốn đoạt lấy mỏ này. Bất quá, muốn đoạt rất khó, ngoại trừ quân đội ra, còn cần bàn tay của tiên thiên Võ thánh. Cho nên, Phó Đao tiên sinh và Đạm Đài gia của ta, đều tới thỉnh tiên sinh.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhìn Phó Đao:
- Phó Đao, ngươi làm việc cho gia tộc nào vậy?
- Phó gia của ta.
Phó Đao mở miệng nói.
- Phó gia?
Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên nhìn hắn.
- Không phải thế thì lần trước ta tốn hao nhiều hoàng kim như vậy mua bộ Ngốc thạch đó về làm gì?
Phó Đao cười nói.
- Tuy nhiên, Phó gia của ta ở Đông Hoa Vực cũng không phải là đại gia tộc mà chỉ là gia tộc mới nổi lên một hai năm gần đây mà thôi.
Đạm Đài Tình ở cạnh cười khẽ:
- Hả?
Đằng Thanh Sơn vô cùng kinh hỉ.
Vì thức thứ mười hai trong sáu bản khắc đá có được từ Húc Nhật Thương Hành rất thâm ảo, nên Đằng Thanh Sơn chỉ lĩnh ngộ được một chút, không thể nghiên cứu sâu hơn. Do đó chuyển sang nghiên cứu bốn thức khác.
"Có được thức thứ mười một, đơn giản hơn thức thứ mười hai một chút, lại rất gần, như vậy đủ để cho Hành Thổ chi đạo và hành Kim chi đạo của ta tiến thêm một bước dài. Nói không chừng, ta có thể đạt tới hư cảnh."
Đằng Thanh Sơn mừng thầm. Thức thứ mười một này và thức thứ năm của Đạm Đài, quả có tác dụng rất lớn với mình.
Đương nhiên, mình không để ý tới thức thứ hai mươi bảy của Ngô Gia.
- Nếu tiên sinh đáp ứng hỗ trợ, một khi Phó gia ta đoạt được mỏ khoáng, đến lúc đó, những phần quặng đào được, Phó gia ta nguyện ý để lại cho tiên sinh một thành (một phần mười).
Phó Đao lại đề nghị.
Lập tức, Đạm Đài gia tộc và Ngô thị gia tộc đều giật mình nhìn về phía Phó Đao.
Chia một thành quặng Hỏa Lưu Thiết?
- Tiên sinh không có gia tộc, có nhiều quặng Hỏa Lưu Thiết cũng không có chỗ dùng.
Ngô Bạch Vĩ cười nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Nếu tiên sinh cần Hỏa Lưu Thiết, một khi Ngô Gia chúng ta có được, Ngô Gia nguyện ý để hai thành quặng đào được cho tiên sinh.
Ngô Bạch Vĩ đáng thương không biết Đằng Thanh Sơn sớm đã bỏ qua hắn rồi.
- Ha ha. Không ngờ mọi người tới nhanh như vậy.
Một tiếng cười sang sảng vang lên. Một bóng người đi tới rất nhanh.
- Nghiêm Bạch Thú?
Ba phương Đạm Đài gia tộc, Ngô thị gia tộc và Phó gia đều cả kinh.
- Nghiêm Bạch Thú ra mắt Đằng tiên sinh!
Một hán tử râu quai nón hào phóng, mặc áo da màu trắng, chắp tay cười nói.
- Nghiêm gia ở phương bắc Đông Hoa Vực. Mặc dù một mình ta một ngày một đêm chạy tới đây, vẫn muộn hơn bọn họ. Nhưng, tấm lòng của Nghiêm gia ta mời tiên sinh, lại vô cùng thành khẩn.
- Thành khẩn như thế nào?
Đằng Thanh Sơn cười lớn. Có vẻ hắn có hảo cảm với hán tử phóng khoáng này.
Nghiêm Bạch Thú thấy thế, trong lòng mừng thầm, vội nói tiếp:
- Nghiêm gia đã nói chuyện với gia tộc khác, tổng cộng tập hợp ba bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Nếu tiên sinh nguyện ý giúp Nghiêm gia chúng ta, ba bản khắc đá này sẽ để tiên sinh mượn hơn mười năm.