Cửu Đỉnh Ký

Chương 404 : Chiếm lĩnh thành công

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Đằng Thanh Sơn đứng trên đỉnh núi quay đầu nhìn về phía tây.



"Là quân đội của Đoàn gia." Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhận ra toán quân từ lối phía tây hợp cốc Hỏa Lưu Thiết đánh giết vào chính là liên quân của Đoàn gia và Phó gia. Do trước đó Đằng Thanh Sơn đã phá hỏng lối vào phía đông, khiến đám quân sĩ mấy nghìn người của bọn Đạm Đài gia ba nhà hiện tại ở trong hợp cốc không có chi viện của hậu phương, trở thành nước không có nguồn, quân không được tiếp ứng!



- Chạy nhanh lên!



- Nhanh! Nhanh!



Các quân sĩ hoảng loạn không còn đường thoát, ai ai cũng khốn khổ muốn trèo qua đống đá núi chặn mất lối ra. Một số ít quân sĩ tay chân lanh lẹ may mắn chạy thoát ra ngoài, thế nhưng tuyệt đại đa số quân lính không còn cơ hội trốn chạy.



- Đầu hàng tha chết!



- Đầu hàng tha chết!



- Đầu hàng tha chết!...



Liên quân Phó gia và Đoàn gia hò hét liên hồi, đinh tai nhức óc, đồng thời huơ chiến đao, vung trường thương thẳng đường đánh chém, dọa đám địch quân chẳng còn cách nào trốn chạy khiếp sợ đến mức chỉ có thể hết kẻ này đến kẻ khác ném binh khí quỳ trên mặt đất. Những kẻ làm như vậy đều được đám lính Phó gia và Đoàn gia tha mạng.



Trăm nhà Đoan Mộc đại lục tranh bá lâu nay đã hình thành tập quán thu nhận hàng binh.



Suy cho cùng, trong thời buổi hỗn loạn như vậy, đám quân sĩ đó cũng không thể biết rõ phải chết mà còn cố phản kháng.



...



Trên đỉnh quả núi thấp phía bắc, thoạt đầu nhân mã ba nhà Đạm Đài gia, Ngô gia, Đổng gia chiếm ưu thế, nhưng khi Đằng Thanh Sơn ra tay lấp lối vào phía đông, khiến đám quân sĩ phe ba nhà bọn họ không còn chi viện, nên bọn chúng khủng hoảng bất an, khí thế suy giảm. Hiện tại ưu thế phe Thiết Kiếm Võ Thánh đang không ngừng tăng lên, thậm chí còn bức quân sĩ phe Đạm Đài gia bắt đầu đầu hàng.



Nếu cứ tiếp tục như thế thêm một thời gian ngắn nữa, phe Thiết Kiếm Võ Thánh sẽ có thể chiếm lĩnh được hòn núi thấp phía bắc.



Đáng tiếc, thực tế cũng không đẹp đẽ như đám Thiết Kiếm Võ Thánh mong muốn.



- Lên!



- Nhanh, leo lên!



Cùng lúc liên quân Đoàn gia, Phó gia tấn công vào hợp cốc, không ít quân sĩ tinh anh của liên quân Đoàn Phó gia nhanh chóng bám theo các công cụ như thang, dây,... do quân sĩ ba nhà Đạm Đài gia lưu lại, cấp tốc leo lên đỉnh ngọn núi thấp phía bắc.



- Giết!



- Chết đi!



Đám quân sĩ tinh anh của Đoàn gia, Phó gia này đều gào lên lao vào địch quân chém giết. Trong số đó có một ít quân sĩ đặc biệt -- các binh sĩ này cầm khảm đao khổng lồ, bên hông còn giắt theo hai cây rìu nhỏ, mặc áo giáp đặc biệt màu đen bao trùm toàn thân!



Những quân sĩ đặc biệt này đều trầm lặng, không hò hét như những quân sĩ khác, chỉ vung khảm đao trong tay.



Phụp! Phụp! Phụp!



Hoặc là chém đứt đôi người, hoặc là chém bay đầu...



Đám quân sĩ trầm mặc sử dụng khảm đao khổng lồ trong nháy mắt đã giúp phe Đoàn gia, Phó gia giành được ưu thế, đồng thời dồn ép đám quân phe Thiết Kiếm Võ Thánh phải không ngừng lui về phía sau.




Ngô gia gia chủ Ngô Bạch Vĩ đứng bên cạnh Nữ Võ Thánh cao giọng gọi lớn.



- Mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết này, không thể có chuyện hai nhà các ngươi cứ thế mà nuốt! Hay là các bên chúng ta cùng ngồi lại, thương lượng rành mạch cách phân chia mỏ này, như thế không phải tốt hơn sao?



Trong công sự phòng ngự, Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao, Mục Vân Ký và Đằng Thanh Sơn đứng cùng một chỗ, Lý Quân, Đằng Thú bọn họ cũng ở bên cạnh.



- Ha ha...Ngô Bạch Vĩ, thế sao trước kia ngươi không muốn cùng Phó gia ta bàn chuyện phân chia mỏ quặng thế nào?



Phó Đao nở nụ cười:



- Ha ha... bây giờ ta chiếm được mạch khoáng này, ngươi bảo ta phân chia với ngươi! Ngươi cho là ta ngớ ngẩn à? Hay bản thân ngươi mới ngớ ngẩn? Ha ha...



Phó Đao phá ra cười lớn khiến sắc mặt Ngô Bạch Vĩ trở nên khó coi.



- Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao! Thế nào, các ngươi thực sự muốn máu chảy thành sông? Một giọng trầm thấp vang lên, chính là Nghiêm Bạch Thú đang vô cùng tức giận.



- Có phải máu chảy thành sông hay không là do các ngươi quyết định thôi!



Đoàn Thạch Tấn cất cao giọng:



- Nếu như các ngươi không đánh, lẽ nào chúng ta lại đi công kích các ngươi, phải không?



Thanh âm của hai bên quanh quẩn trên bầu trời Ngưu Đầu Sơn.



- Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao! Các ngươi đừng lấy trứng chọi đá!



Đại trưởng lão Đổng gia lạnh lùng nghiêm nghị. Ánh mắt của hắn cũng quét qua đối phương, thế nhưng khi hắn nhìn tới Đằng Thanh Sơn thì không khỏi mí mắt giật giật. Lúc Đằng Thanh Sơn bắt Đổng Triết Tử, chính là hắn đã vung một cước đạp bay lão ta.



Lúc này, hai bên đối lập hiển nhiên không ai nhường ai.



Trong công sự phòng ngự.



- Đằng tiên sinh!



Mục Vân Ký thấp giọng.



- Ừmm?



Đằng Thanh Sơn nhìn hắn.



- Đằng tiên sinh! Lúc trước tại hạ có nói rồi, chỉ sợ phải nhờ tiên sinh dùng tới hỏa diễm thần điểu đó! Muốn chống lại được công kích của nhiều binh sĩ như vậy, nếu theo kế hoạch trước đây của tại hạ sẽ khiến Vân Mộng Vệ tử thương không ít. Còn để hỏa diễm thần điểu xuất thủ, hiệu quả sẽ lớn hơn nhiều.



Mục Vân Ký thấp giọng nói.



Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa, địch quân trùng trùng điệp điệp, đội quân vô tận nhìn qua không thấy đâu là cuối.



Những quân sĩ này một khi bị Thanh Loan hỏa thiêu... kết quả sẽ ra thế nào?