Cửu Đỉnh Ký

Chương 405 : Lửa Của Thanh Loan

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


- Đằng tiên sinh, đến lúc đó xin thần điểu phun lửa ra tay có được không?



Mục Vân Ký phải nhận được câu trả lời khẳng định của Đằng Thanh Sơn mới yên tâm.



- Nếu thật sự nguy cấp, ta sẽ cho nó ra tay.



Đằng Thanh Sơn gật đầu.



Mục Vân Ký không khỏi mừng rỡ:



- Vậy tại hạ an tâm.



Khi Mục Vân Ký và Đằng Thanh Sơn đang thương lượng, cuộc đối thoại giữa hai nhóm người bắt đầu trở nên gay gắt.



- Đoàn Thạch Tấn, Phó Đao! Các ngươi lại tham lam như vậy à, bất chấp cả chết sống của thủ hạ. Vậy đừng trách chúng ta.



Thanh âm lạnh lùng của Ngô Bạch Vĩ từ công sự phòng ngự của đối phương xa xa vang đến.



Đoàn Thạch Tấn sầm mặt lại, giận dữ quát:



- Ngô Bạch Vĩ, ngươi là tên âm hiểm tiểu nhân! Không phải là chúng ta bất chấp chết sống của thủ hạ, mà là các ngươi ép người quá đáng. Nếu các ngươi từ bi thật sự, cứ rút toàn bộ đoàn quân của các ngươi về; không phải sẽ khỏi chết người hay sao? Hừ, muốn đánh thì đánh, đừng có ở đó làm bộ làm tịch. Thật không hiểu tại sao Nữ Vũ Thánh lại coi trọng tên tiểu nhân như ngươi!



- Hừ!



Ngô Bạch Vĩ không khỏi tức giận.



Đối diện cách nhau hơn trăm trượng, bây giờ hai bên đã hoàn toàn trở mặt.



- Hừ hừ, Đoàn gia và Phó gia chúng ta đều là những hảo hán tử, hảo dũng sĩ!



Đoàn Thạch Tấn sang sảng nói:



- Chúng ta không đuổi giết các ngươi, nhưng nếu các ngươi tiến quân bức bách, chúng ta cũng không phải là người hèn nhát. Rất nhiều quân sĩ chúng ta sẽ làm cho ngươi biết sự lợi hại của chúng ta!



Phó Đao cũng cười ha ha:



- Bất luận là mềm hay cứng, cứ việc tới, hai nhà chúng ta sẽ tiếp hết!



...



Đối thoại ngắn ở trận tiền giúp đôi bên hiểu rõ ý nhau. Hiển nhiên, liên quân Đoàn gia Phó gia bất kể như thế nào cũng không thể buông miếng thịt đã tới miệng. Rốt cuộc là đánh hay lui, quyền quyết định thuộc về ngũ đại gia tộc còn lại!



Trong hẻm núi Hỏa Lưu Thiết, trong một đại trướng.



- Tiểu Quân! Thanh Loan đâu?



Đằng Thanh Sơn dò hỏi.



Lúc này Lý Quân, Đằng Thú, Dương Đông cùng với Cuồng Phong Ưng đều đang ở đây, nhưng Thanh Loan thì vắng mặt.



- Thanh Loan chỉ quanh quẩn ở Ngưu Đầu Sơn thôi. Về phần nó ở đâu thì muội cũng không biết.



Lý Quân mỉm cười:



- Nhưng muốn tìm nó có việc, thì cứ gọi nó một tiếng là tới ngay.



- Muội gọi nó đi.



Đằng Thanh Sơn nói.


Lý Quân nhảy lên lưng Thanh Loan, còn Đằng Thanh Sơn nhảy lên trên lưng Cuồng Phong Ưng.



- Ô ô..



- Ô ô..



Hai tiếng hót cao vút. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân chia nhau cưỡi Cuồng Phong Ưng, Thanh Loan nhanh chóng bay lên trời cao. Trên trời cao nhìn xuống, Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy được cả chiến cuộc trong hẻm núi Hỏa Lưu Thiết... Bây giờ cuộc chiến đấu ở bốn tuyến đều rất kịch liệt.



Đặc biệt là trên quả núi thấp phía nam, một đám lính mặc màu chiến giáp bạc đặc thù đã hầu như giết sạch toàn bộ binh lính của Đoàn gia và Phó gia đóng ở đây.



- Tiểu Quân, bảo Thanh Loan đốt quả núi thấp phía nam cho ta!



Đằng Thanh Sơn trầm giọng nói, tay phải chỉ vào quả núi thấp phía nam.



...



Bọn người Thiết Kiếm Vũ Thánh, Ngô Bạch Vĩ đều lẫn lộn trong đại quân, hướng mắt nhìn lên quả núi thấp phía nam, không giấu được nụ cười.



- Ha ha, Hàn Vũ Vệ quả nhiên danh bất hư truyền, đã sớm chiếm lĩnh được quả núi thấp phía nam. Từ đó chúng ta có thể nhanh chóng cử đại quân tiến công vào hẻm núi!



Ngô Bạch Vĩ cười ha ha.



- Gia tộc Thiên Phong ta nhất định phải có được mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết!



Thiết Kiếm Vũ Thánh sáng mắt.



Khi đám người Thiết Kiếm Vũ Thánh đang bắt đầu hưng phấn --



- U...



Theo tiếng hót cao vút, một con thần điểu tuyệt đẹp không giống như loài chim của nhân gian chợt hạ thấp xuống. Một người thiếu nữ đẹp động lòng người ngồi trên lưng thần điểu. Hai cánh thần điểu khẽ vỗ không ngừng xuống phía dưới. Chỉ thấy ngọn lửa ngập trời từ hai cánh thần điểu không ngừng phủ trùm xuống, trong nháy mắt cả đỉnh núi trở thành biển lửa.



- A!



- Chạy mau!



Không cần biết đó là đội quân gì, chỉ cần đối mặt với ngọn lửa ngập trời là trong nháy mắt đã hoàn toàn tan vỡ. Áo giáp có lợi hại tới mấy cũng không thể hoàn toàn ngăn được ngọn lửa. Dù sao họ cũng phải hô hấp! Hơn nữa đây là ngọn lửa của Thanh Loan, cho dù là ngọn lửa cấp thấp nhất do Thanh Loan phun ra thì nhiệt độ cũng cực kỳ đáng sợ.



Tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào rú không ngừng, hoặc là từ người trên đỉnh núi nhảy xuống, hoặc là người bị thiêu trong ngọn lửa vang ra.



Lúc này, kỷ luật có nghiêm minh tới mấy thì trước ngọn lửa vô tình cũng vô dụng.



Chỉ trong khoảng thời gian hơn mười hơi thở, cả đỉnh núi đã bị đốt thành một mảnh tro tàn.



- Cái gì thế …?!



Bọn Thiết Kiếm Vũ Thánh, Ngô Bạch Vĩ, Đổng Gia Đại trưởng lão, Đạm Đài gia chủ, Nghiêm Bạch Thú, Hạ Hầu An ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.



Cả đám nhìn đôi nam nữ đang cưỡi yêu thú phi cầm giữa không trung, tựa như thần tiên quyến lữ.



- Đằng... Đằng Thanh Sơn!



Đám Thiết Kiếm Vũ Thánh, Nữ Vũ Thánh, Nghiêm Bạch Thú, ai nấy đều nhìn như đóng đinh lên hai người trên trời cao.



Sau khi đốt sạch cả quả núi thấp phía nam, chỉ thấy nam tử trên lưng con hùng ưng khổng lồ, chỉ về cuộc chiến ở phương tây, nơi đang đánh nhau kịch liệt nhất:



- Đi tới đó!



Thanh âm vang dội hầu như vang vọng vào tai mọi tên lính. Hai con yêu thú phi cầm lập tức bay về phía chiến tuyến phía tây.