Cửu Đỉnh Ký
Chương 418 : Đằng Thanh Sơn Thành Thân
Ngày đăng: 19:21 20/04/20
Lý Quân được Đằng Thanh Sơn nắm chặt tay, lại nghe mấy lời như thế, cả đầu như vỡ òa ra, lập tức mắt ửng đỏ, nước mắt không chịu khống chế cứ thế chảy xuống.
- Muội đừng khóc.
Đằng Thanh Sơn thấy thế, không khỏi càng thầm hận mình hơn. Gần ba năm, sớm chiều ở chung, thế mà mình lại tàn nhẫn với nàng như vậy, luôn dùng thuyết pháp gì gì ca ca muội muội, nhìn như rất lễ nghĩa, kì thực đã tàn nhẫn làm tăng giới hạn giữa hai người.
Làm Lý Quân chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.
- Muội rất vui.
Lý Quân lắc lắc đầu, mắt đỏ ửng, nước mắt chảy dài, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ kích động.
- Đằng đại ca, huynh, huynh có thể nói lại một lần nữa không?
Thân thể Lý Quân đều hơi run lên, mặt đỏ ửng.
- Tiểu Quân! Muội nguyện ý gả cho huynh, làm thê tử của huynh không?
Đằng Thanh Sơn nói lại rất trịnh trọng.
Lý quân như khóc mà như cười.
Bao lâu nay nàng chờ đợi, Đằng Thanh Sơn nói quan hệ giữa hai người là ca ca và muội muội, Lý Quân cũng không dám có biểu lộ gì. Chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ những cơn mộng giữa đêm, hay đêm khuya yên tĩnh mới có thể nghĩ tới việc nếu một ngày Đằng đại ca có thể cầu thân với nàng, nàng có chết ngay cũng cam tâm.
Chờ đợi vô oán vô hối, rồi bao nhiêu cơn mộng qua đi, bây giờ đã trở thành sự thật.
- Ta không phải đang nằm mơ chứ? - Lý Quân thấp thỏm hỏi.
- Không phải nằm mơ đâu.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười, nhìn Lý Quân vẻ yêu thương.
- Muội còn chưa trả lời huynh, có nguyện ý gả cho huynh hay không.
Lý Quân lúc này như một hài tử, lập tức gật đầu lia lịa, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy hạnh phúc, vẻ hưng phấn trước đó chưa từng có.
- Muội nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý!!!
Lý quân vội nói ba lần "nguyện ý", chỉ sợ Đằng Thanh Sơn không nghe được.
- Chúc mừng sư phụ, chúc mừng Tiểu Quân tỷ, à, phải gọi là sư mẫu chứ!
Dương Đông cạnh Thanh Sơn khom người nói vẻ rất vui.
- Chúc mừng đại thúc.
Phó Vũ Bình cũng vui vô cùng, còn nháy mắt mấy cái về phía Lý Quân. Nụ cười trên mặt Lý Quân càng thêm rạng rỡ, như một đóa hoa nở rộ.
- Sư phụ, sư mẫu.
Đằng Thú cũng khô khan khom người nói.
Lý Quân như một hài tử, cúi đầu không nhúc nhích, vẫn để mặc cho Đằng Thanh Sơn loay hoay, mặt đỏ bừng lên, rồi lan ra tới tai. Áo khoác ngoài đã bị cởi ra, áo trong rộng thùng thình, mờ ảo có thể thấy được da thịt trắng như ngọc như ngà trước ngực Lý Quân, có thể ngửi thấy một mùi thơm thiếu nữ quyến rũ.
Vù!
Hai tay Đằng Thanh Sơn dùng sức một chút, ôm chặt lấy cả người Lý Quân.
"Ừm..." – Lý Quân không khỏi phát ra một tiếng hừ mũi rất hấp dẫn, rồi mắc cở nhắm mắt lại.
- Phù!
Đằng Thanh Sơn vung hai tay lên, hai đạo tiên thiên chân nguyên gạt tấm màn ra.
Tấm màn lại được buông xuống, có thể những thân ảnh lờ mờ trên giường.
Vù!
Một bộ y phục từ trong màn rơi ra, rơi xuống dưới giường.
- Thanh Sơn...
Tiếng kêu như muỗi vang lên.
- Hả?
Bên trong truyền đến thanh âm nghi hoặc của Đằng Thanh Sơn.
- Khăn trắng đâu? - Lý thấp giọng nói.
- Khăn trắng làm gì? - Đằng Thanh Sơn nghi hoặc.
- Xem... xem cái...kia ấy. - Thanh âm xấu hổ vang lên.
Lúc này, Đằng Thanh Sơn đã gần như cởi hết rồi, không khỏi ngạc nhiên. Rồi hắn đột nhiên nhớ ra... thành thân có rất nhiều trình tự. Lần này mình đã bỏ đi những gì có thể bỏ được rồi. Còn việc nghiệm thân khi động phòng thành thân là một vòng vô cùng trọng yếu. Nhưng, tư tưởng Đằng Thanh Sơn là của kiếp trước. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên thành thân, nên hoàn toàn không có kinh nghiệm.
- Không cần khăn trắng
Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
- Phải có.
Lý Quân lúc này lại nài nỉ.
Đằng Thanh Sơn vén chăn lên, đậy kín cả mình và Lý Quân:
- Thôi, chẳng cần khăn trắng làm gì...
Lý Quân lúc này đã không phát ra được thanh âm gì nữa...
Chỉ có thể bất lực ngượng ngùng Ừm một tiếng...
Trong lúc nhất thời, tấm chăn lại nổi sóng.