Cửu Đỉnh Ký

Chương 419 : Cuối Cùng Đạt Tới Hư Cảnh

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Bắc Hàn Vực, ngoài thành Thiên Phong hơn mười dặm, đó là một trong tam đại hiểm địa trong thiên hạ, Thiên Phong Hợp Cốc.



Vù... vù... gió lạnh gầm rít, không người không thú. Thiên Phong Hợp Cốc cực lạnh, cho dù là cao thủ nội kình ở trong hẻm núi này, bị gió lạnh thổi một lúc, cũng sẽ đông cứng tại đương trường. Nhưng đây cũng là chỗ tu luyện của Thiên Phong Chiến Thần.



Bên trong hẻm núi, có một cung điện toàn bộ do hàn băng điêu khắc thành toạ lạc. Bên trong cung điện trải da thú làm thảm, cả một khoảng cung điện dài rộng chừng hơn mười trượng mà không có vật gì cả, chỉ có thảm lông. Thiên Phong Chiến Thần mặc hắc y, Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên mặc ngân bào, đều khoanh chân ngồi đó, cách xa nhau một khoảng.



- Hạo Duyên, tay ngươi so với lúc chưa đứt có giống nhau không?



Thiên Phong Chiến Thần lạnh lùng hỏi.



- Thưa sư phụ. Nó mọc lại rất tốt.



Hách Liên Hạo Duyên gật đầu, nhúc nhích cánh tay phải.



- Cũng tương tự như khi chưa đứt. Đáng tiếc, nửa quả Vân Mộng Bạch Quả để dành bây giờ đã gần như hết sạch rồi. Hừ, đều do tên Đằng Thanh Sơn và quái điểu phun lửa đó!



Trong hai mắt Hách Liên Hạo Duyên lóe ra lệ mang.



Cả Đoan Mộc Đại Lục, chỉ có gia tộc Thiên Phong biết thú ngữ. Nên việc tìm Vân Mộng Bạch Quả đối với gia tộc Thiên Phong cũng không khó khăn lắm. Húc Nhật Thương Hành cũng phải nhờ Đằng Thanh Sơn đi tìm, nhưng bản thân gia tộc Thiên Phong đã có nửa quả Vân Mộng Bạch Quả để dành từ lâu rồi. Vừa vặn cũng đủ để cánh tay phải của Hách Liên Hạo Duyên mọc ra.



- Quái điểu phun lửa...



Thiên Phong Chiến Thần nheo mắt lại.



- Ở Đoan Mộc Đại Lục chúng ta chưa bao giờ có loại yêu thú này. Đằng Thanh Sơn không biết lấy nó ở đâu ra.



Thiên Phong Chiến Thần rất thèm thuồng Thanh Loan.



- Hạo Duyên, Đằng Thanh Sơn bên kia có động tĩnh gì không? - Thiên Phong Chiến Thần hỏi.



- Đằng Thanh Sơn nhát gan sợ chết, cả ngày trốn chui nhủi trong Vân Mộng Cổ Thành.



Hách Liên Hạo Duyên căm hận nói:



- Hai ngày trước, hắn thành thân với nữ tử tên là Lý Quân, nhưng chỉ mời rất ít người tới! Thành thân xong, hắn vẫn một mạch ở trong Đông Hoa viên tu luyện, vui vẻ với thê tử, rất ít ra ngoài.



Thiên Phong Chiến Thần nhướng mày:



- Hạo Duyên, từ hôm nay trở đi, ngươi an bài người quản chuyện gia tộc. Ngươi chỉ chuyên tâm theo ta ở đây tiềm tu.



- Sư phụ?



Hách Liên Hạo Duyên giật mình.



- Hạo Duyên, ngươi cần phải đạt tới hư cảnh!



Thiên Phong Chiến Thần nói trầm trầm



- Đằng Thanh Sơn tiềm lực vô cùng, ta và hắn giao thủ ở Ngưu Đầu Sơn, ta phát hiện ra hắn hẳn là mới vào bước vào hư cảnh! Còn trẻ như vậy đã đạt tới hư cảnh, sau này thành tựu không thể đo lường được. Cái gay go nhất là, hắn và Mục Gia quan hệ rất tốt, mà lại có cừu hận với gia tộc Thiên Phong ta. Hắn tránh ở Vân Mộng Cổ Thành, ta căn bản không giết được hắn.
Phía trước cả không gian đều chấn động mạnh. Toàn bộ những cây cỏ sinh trưởng trên hồ phía trước bị chấn động mạnh, sau đó... xoẹt xoẹt... vỡ vụn ra.



- Sư phụ luyện quyền không dùng cương kình, cũng không dùng lực, sao...



Dương Đông kinh ngạc nói.



- Thanh Sơn bình thường luyện quyền cũng không hề làm thực vật bên cạnh hư hao gì. Vậy mà hôm nay….



Lý Quân cũng kinh hãi.



Chỉ thấy lúc này Đằng Thanh Sơn đứng trên mặt hồ, lộ vẻ tươi cười, hơn nữa không khí chung quanh mờ ảo như vặn vẹo đi. Lý Quân nhìn khu vực xa xa chung quanh Đằng Thanh Sơn đều méo xệch đi. Một luồng hào quang màu đỏ rực xoay tròn chung quanh Đằng Thanh Sơn.



Toàn thân Đằng Thanh Sơn mờ ảo có lưu quang màu đỏ rực, làm Đằng Thanh Sơn như một vị thần tiên.



- Oang...



Hồ nước dưới chân Đằng Thanh Sơn lấy Đằng Thanh Sơn làm trung tâm, bắn thẳng về bốn phương tám hướng, sinh ra một làn sóng mãnh liệt.



...



Trong thành Húc Nhật, Vân Mộng Chiến Thần đang khoanh chân tĩnh tu ngồi trước cái bàn, vuốt ve chiến đao đầu sói khổng lồ, đột nhiên mở to mắt. Mục Vọng cũng khoanh chân ngồi cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Mộng Chiến Thần, hỏi:



- Sư phụ, sao vậy?



Vân Mộng Chiến Thần nhìn về phương đông:



- Mục Vọng, ngươi cảm giác được gì không?



- Cảm giác?



Mục Vọng nhìn về phương đông, nghi hoặc hỏi không xác định:



- Tựa hồ mờ ảo có linh lực Hỏa dao động, rất yếu ớt, có gì đặc thù ạ?



- Không, không phải linh lực dao động bình thường.



Vân Mộng Chiến Thần nhìn về phương đông, từ từ nói:



- Từ hôm nay trở đi, trong thiên hạ lại có thêm một chiến thần!



- Hư cảnh?



Mục Vọng không khỏi trừng mắt.



Hư cảnh cao cao tại thượng... Hắn luôn luôn có giấc mộng hư cảnh!



- Đằng Thanh Sơn, bước vào hư cảnh rồi.