Cửu Đỉnh Ký

Chương 431 : Xuất Phát, Cửu Châu!

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Thấy Đằng Thanh Sơn từ trên cao nhảy xuống, Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng đều rất nghi hoặc.



"Rốt cuộc Đằng Thanh Sơn đang làm gì?" Vân Mộng Chiến Thần tập trung quan sát.



Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn cầm Hắc Diễm Côn hóa thành một luồng ảo ảnh quỷ dị không ngừng chớp động trong Hách Liên phủ. Chỉ vài hơi thở, Đằng Thanh Sơn tựa hồ đã xác định được địa điểm, hắn dừng lại rồi lao thẳng vào lớp đất như một mũi khoan.



Mục Vọng và Vân Mộng Chiến Thần cả kinh.



- Sư phụ, chẳng lẽ Đằng huynh đệ tìm được bảo tàng rồi?



Mục Vọng không dám tin.



Đằng Thanh Sơn chỉ chạy vòng vòng một lát, sao có thể tìm được bảo tàng chứ?



- Xem ra, hẳn là tìm được rồi.



Vân Mộng Chiến Thần cũng không khẳng định được.



- Chúng ta đi xem!



Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng cũng chạy về phía Đằng Thanh Sơn.



"Quả thật không ngoài dự đoán của ta." Đằng Thanh Sơn cầm Hắc Diễm Côn đang không ngừng khoan vào bùn đất. "Chín hạt sen là tinh hoa của Hỏa Diễm Hồng Liên. Đích xác có thể khiến cho Hắc Diễm Côn biến hóa."



Cảm thụ Hắc Diễm Côn càng ngày càng nóng bỏng, Đằng Thanh Sơn dễ dàng xác định được phương hướng một cách rõ ràng.



Đột nhiên một vách tường đá toàn bộ màu đen xuất hiện trước mắt. Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ đánh ra một chưởng, tường đá cứng rắn chấn động mạnh, rồi sau đó hóa thành bụi chảy xuống, lộ ra một lỗ thủng to một người chui lọt. Đằng Thanh Sơn chui qua lỗ thủng đó, bước vào mật thất dưới đất.



Một ngọn đèn chiếu rọi mật thất một màu u ám.



"Đây là bảo tàng ngàn năm mà gia tộc Thiên Phong đã thu thập à?" Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi. Ở cuối mật thất chính là một đống những khối hoàng kim như những viên gạch, số lượng hoàng kim này trông như những tảng đá rẻ mạt để rải rác khắp nơi. Ngoại trừ số lượng lớn hoàng kim ra, trên mặt đất còn để rải rác các loại trân bảo.



Ngoại trừ bảo vật, những bộ áo giáp và binh khí cũng được xếp chỉnh tề, liếc mắt nhìn qua thấy có chừng mấy trăm bộ.



"Đều là áo giáp thượng đẳng." Đằng Thanh Sơn đứng cạnh một rương sắt, đưa tay mở một hộp ngọc ra. Nhiệt độ của Hắc Diễm Côn nói cho hắn biết là trong hộp ngọc này đang cất giấu chín hạt sen.



Kẹt!



Hộp ngọc mở ra. Những hạt sen đen bóng như ngọc thạch được xếp chỉnh tề trong đó. Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười đậy hộp ngọc lại, đút vào trong lòng: "Thiên Phong Chiến Thần ơi là Thiên Phong Chiến Thần. Lúc trước, ngươi cướp Hỏa Diễm Hồng Liên trong tay ta. Hôm nay, ta lại dựa vào chín hạt sen mà tìm được đại bảo tàng của gia tộc Thiên Phong các ngươi. Ngươi lúc trước cướp đoạt của ta, nhưng bây giờ ta nên hận ngươi hay nên cảm kích ngươi đây?"



Đằng Thanh Sơn cảm thấy vận mệnh rất vô thường.



Nếu không có chín hạt sen, bảo tàng được che giấu bí ẩn như thế, thì Đằng Thanh Sơn và Vân Mộng Chiến Thần đích xác không thể tìm thấy được.



"Những thứ như hoàng kim thì vô dụng với ta." Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn những bộ áo giáp, đưa tay vuốt nhẹ thấy rất lạnh. "Đều là hàn thiết trọng giáp, một bộ áo giáp chừng mấy trăm cân. Nhưng, ta bây giờ có Hỏa Lưu thiết, nên không cần áo giáp loại này." Đằng Thanh Sơn lướt mắt nhìn qua rất nhiều binh khí, chiến giáp, tiền tài, rồi dừng lại ở một đống rương sắt.



- Thanh Sơn! Ha ha! ngươi quả là lợi hại, lại tìm được rồi.



Một tiếng cười to vang lên.



- Mục lão ca!



Đằng Thanh Sơn quay đầu cười cười.



Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng cùng đi vào mật thất. Khi thấy của cải kinh người trong mật thất, trên mặt hai người Vân Mộng Chiến Thần không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.



- Đây là thiên phong hàn thiết, bảo bối chỉ ở Thiên Phong Hợp Cốc mới có.



Vân Mộng Chiến Thần vuốt một bộ áo giáp, thán phục:




- Thanh Sơn, nó rất mất hứng. Nó còn nói, sau này nó không ngủ nữa.



Lý Quân cười.



- Ai bảo nó lười!



Đằng Thanh Sơn cười ha ha:



- Thanh Loan đạt tới hư cảnh trở thành thần thú. Nhưng Lục Túc Đao lại mỗi ngày chỉ biết ngủ, cũng không xem ta luyện quyền, vậy nó không đạt đến hư cảnh cũng chẳng liên quan gì tới ta.



Khi nhóm Đằng Thanh Sơn tiến vào Thần Phủ Sơn, Lục Túc Đao vừa phát hiện Bất tử Phượng Hoàng đã vô cùng chấn động.



Đặc biệt sau khi được Lý Quân cho biết là Thanh Loan biến thành Bất tử Phượng Hoàng, Lục Túc Đao nằm mơ cũng muốn đạt tới hư cảnh tỏ ra vừa thẹn vừa giận!



Nó cũng muốn đạt tới hư cảnh!



Do đó nó quyết định sau này rốt cuộc không ngủ nữa. Phải ngày ngày nhìn ngắm Đằng Thanh Sơn luyện quyền!



- A Thú, A Đông, lần này ta đi Cửu Châu, e rằng kiếp này sẽ khó về Đoan Mộc Đại Lục. Nếu bây giờ các ngươi hối hận cũng còn kịp. Đợt lát nữa bay ra xa, có hối hận cũng không còn kịp.



Đằng Thanh Sơn nhìn về hai đệ tử phía sau.



Đối với việc đi hay ở của Đằng Thú và Dương Đông, Đằng Thanh Sơn mặc dù cũng muốn họ đi theo, nhưng nếu họ muốn lưu lại, thì Đằng Thanh Sơn cũng sẽ không bận lòng.



Để Đằng Thú lưu nội gia quyền nhất mạch ở Đoan Mộc Đại Lục cũng là một chuyện tốt.



- Con đi theo sư phụ.



Đằng Thú trầm trầm đáp.



- Đoan Mộc Đại Lục hả? Con không muốn ở đây nữa.



Dương Đông nói rất đơn giản.



Hai đại đệ tử, xem ra chẳng lưu luyến gì Đoan Mộc Đại Lục.



- Thanh Sơn, sắp về Cửu Châu rồi, lâu lăm rồi chúng ta không trở về.



Ánh mắt Lý Quân mờ ảo, đột nhiên trên mặt nàng hồng lên thẹn thùng:



- Thanh Sơn, nếu cha mẹ chàng nhìn thấy ta?



Nghĩ tới cuối cùng sẽ gặp cha mẹ chồng, vừa nghĩ tới cảnh này Lý Quân cảm thấy trong lòng rất khẩn trương.



- Ha ha, cha mẹ ta khẳng định sẽ rất cao hứng.



Đằng Thanh Sơn kéo tay thê tử, hướng mắt nhìn về phía nam.



Sau đó, Đằng Thanh Sơn mang theo thê tử cùng với hai đại môn đồ, đem theo Cuồng Phong Ưng, thần thú hư cảnh bất tử Phượng Hoàng, Lục Túc Đao chỉ cách hư cảnh một bước cùng tiến về Cửu Châu. Đương nhiên còn có chín vạn cân Hỏa Lưu thiết, chín hạt sen Hỏa Diễm, ba giọt Thiên Phong Thủy Châu cùng với nhiều bí tịch, thiên địa linh bảo.



"Cửu Châu, ta về đây!"



"Cha, mẹ, con sẽ gặp lại cha mẹ rất nhanh thôi."



Hướng mắt nhìn về phía nam, trái tim Đằng Thanh Sơn đã tới Cửu Châu, tới quận Giang Ninh, tới một vùng đất mà hắn nhung nhớ, nơi đó có thân nhân, có bằng hữu, có dòng họ.



(hết thiên tám)