Cửu Đỉnh Ký

Chương 453 : Thanh Lâu Đẫm Máu

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Tiết Tân bái Đằng Thanh Sơn làm sư phụ nên đương nhiên không cần làm tiêu sư nữa. Hắn lặng lẽ lưu lại một bức thư rồi cùng Đằng Thanh Sơn yên lặng ly khai Trường Uy tiêu cục.



Kinh phủ, một phủ đệ xa xỉ mà Đằng Thanh Sơn vừa mua ở Vũ An quận thành, trong thư phòng nội viện.



- "Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ ngụ ở chỗ ta."



Đằng Thanh Sơn châm một cây nến, rồi xoay người ngồi xuống, cười nhìn Tiết Tân đeo bao trước mắt.



- "Tiết Tân, ngồi xuống trước đi. Nói lại cho ta nghe về thù hận giữa ngươi và Thanh Hồ Đảo cho ta nghe."



- "Dạ, sư phụ."



Sau khi Tiết Tân ngồi xuống một bên, rồi bắt đầu thuật lại mọi việc.



Hắn nói về phụ mẫu, những thân nhân như tỷ tỷ..., cũng nói về quá trình tai họa, thậm chí còn việc hạ độc muốn giết chết tất cả cừu nhân.



- "Quả học hành có nhiều cũng chẳng ích lợi gì!"



Tiết Tân lắc đầu cười ha ha, nhưng trong mắt lại nhòe nước mắt.



- "Đọc sách chẳng để làm gì cả, nếu ta từ bé đã học võ, cho dù kém thiên tài Quy Nguyên Tông Đằng Thanh Sơn mới mười bảy tuổi đã đạt tới tiên thiên thực đan, cũng không đến mức không thể giết chết một tên khốn kiếp nào!"



Trải qua sự đả kích lớn nhất của kiếp người làm Tiết Tân cho rằng đọc sách là vô dụng.



Từ đó, hắn mới toàn tâm học võ.



- "Tiết Tân, ngươi hơi có liên quan với Quy Nguyên Tông à?" - Đằng Thanh Sơn hỏi.



Tiết Tân kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn, rồi gật đầu nói:



- "Sư phụ, sao ngươi biết?"



Nghe thế Đằng Thanh Sơn không khỏi giật mình.



Tiết Tân tiếp tục nói:



- "Lúc trước ta ở trong núi một mình khổ luyện, ăn được quả trám đó xong, rồi hơi có thành tựu. Sau đó bắt đầu ra ngoài lang bạt, cơ duyên xảo hợp hơi có giao tình với một vài Hắc Giáp quân của Quy Nguyên Tông."



Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.



Tiết Tân này vẫn luôn muốn báo thù, nhưng không có năng lực báo thù.



Đằng Thanh Sơn thầm thở dài.



- "Tiết Tân, ngươi có muốn báo thù không?" - Đằng Thanh Sơn mở lời.



- Đương nhiên muốn rồi.



Tiết Tân mắt tỏa sáng, nhưng lại lập tức lắc đầu



- "Nhưng mà thực lực ta quá kém, đừng nói đối phó với quận thủ Vũ An quận thành Triệu Quang Tá, cho dù đối phó với Triệu Phủ, ta cũng chẳng có biện pháp gì cả."



Tiết Tân tổng cộng có ba đại cừu nhân, lần lượt là Triệu Phủ lúc trước ép buộc đưa ra Lưu Vân Thiếp. Quận thủ Triệu Quang Tá vu cáo hãm hại hơn nữa chém chết cả một nhà Tiết Gia, cùng với tên quân sư đầu chó, Triệu Hỉ.




- "Triệu Đại công tử."



Tú bà thanh lâu, một thoạt nhìn chỉ là một phụ nữ khoảng mới ba mươi tuổi ra cười.



- "Về sớm thế?"



- "Ừm, hôm nay còn có việc."



Triệu Hỉ cười đút một tấm ngân phiếu vào ngực tú bà, thuận tay bóp bóp ngực mụ một cái.



Nhưng ngay lúc này, Triệu Hỉ sắc mặt khẽ biến.



Vì...



Hai người Đằng Thanh Sơn và Tiết Tân cũng đi về phía thang lầu.



- Hả?



Triệu Hỉ hơi lùi một bước, thoái lui tới chỗ đám hộ vệ.



Cộp, cộp, cộp..



Tiết Tân lướt qua bên đám hộ vệ, đi sát vai mà qua, rồi tiếp tục đi về phía thang lầu.



- "Triệu Hỉ."



Tiết Tân đột nhiên quay phắt đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Hỉ.



- "Ủa, ngươi là …?"



Triệu Hỉ cười nhìn Tiết Tân, đồng thời ôm một mỹ nữ hơi che trước người.



- "Thứ cho trí nhớ ta không tốt, không biết huynh đệ ngươi là..?"



- "Là người lấy mạng ngươi! - Tiết Tân quát lớn một tiếng."



Veo!



Một luồng đao quang lóe lên!



Nhất thời đám hộ vệ, mỹ nữ và tú bà thanh lâu đang đi theo phía sau đều thét lên.



- Choang!



Đao quang chặt đứt cánh tay mỹ nữ trong lòng Triệu Hỉ, rồi sau đó tiếng kim loại va chạm, máu lênh láng. Triệu Hỉ đập mạnh vào vách tường bên cạnh.



Ầm một tiếng, chỗ hắn va vào vách tường xuất hiện một lỗ thủng to tướng, cả người lao thẳng ra ngoài.



Ầm!



Như một con mãnh hổ xuống núi, Tiết Tân hai mắt ửng đỏ, xông thẳng qua lỗ thủng, cầm trảm mã đao vấy máu, nhảy xuống theo!