Cửu Đỉnh Ký

Chương 454 : Đại loạn tử (Đại loạn)

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Triệu Hỉ chạy trốn còn Tiết Tân truy sát, một trước một sau đều từ lầu cao tầng ba nhảy xuống đường.



Trên đường người đến người đi rộn ràng nhốn nháo.



"Bùng!" Triệu Hỉ rơi xuống đất, lăn một vòng rồi đứng lên co cẳng chạy tiếp.



- "Đừng mong chạy!" Tiết Tân dưới chân nội kình phóng ra, lao vù người đi.



- "Giết người rồi!"



- "Giết người rồi!"



Trên con đường lớn mấy người đi đường không khỏi sợ hãi hét lên. Tức thời không ít người vội vàng né tránh sang hai bên đường, những người ở phía xa cũng dạt hết sang hai bên, đám khách nhân của các thanh lâu, cửa hàng, tửu lâu... hai bên đường kẻ nào cũng ngó xuống phía dưới.



- "Xem kìa, đó chẳng phải Triệu đại công tử sao?"



- "Không ngờ có người dám truy sát Triệu đại công tử?"



m thanh bàn luận không ngừng, nhưng không một ai tới cứu Triệu Hỉ.



- "Ngươi là ai, không ngờ dám tới giết ta?" Triệu Hỉ chật vật chạy trốn, đồng thời giận dữ hét.



- "Hừ." Tiết Tân hừ lạnh một tiếng,



- "Đồ cặn bã nhà ngươi, đáng ra phải chết từ sớm!" Miệng nói, trảm mã đao trong tay Tiết Tân lại liên tiếp không ngừng bổ về phía Triệu Hỉ... Bất quá Triệu Hỉ này năng lực né tránh trong phạm vi hẹp quả là lợi hại, không ngờ khiến Tiết Tân sau khi thực lực đại tăng trong nhất thời cũng vô pháp chém chết hắn.



- "Đại nhân!"



Hai hộ vệ cũng muốn lao ra cứu Triệu Hỉ, thế nhưng thân thể run lên đã nhẹ nhàng té lăn ra đất. Đằng Thanh Sơn liếc mắt cười nhạt, hai viên đá nhỏ đã biến khỏi tay.



- "Hai tên phế vật." Triệu Hỉ khóe mắt lướt qua hai đại cao thủ hắn mời tới giờ không ngờ ngã xuống đất không dậy nổi không khỏi thấy lo lắng.



- "Đuổi giết ta không đơn giản một kẻ trước mắt mà còn một tên nữa. Ta phải tốc chiến tốc thắng mới có thể chạy thoát thân." Đối với việc ứng phó Tiết Tân ở trước mặt, Triệu Hỉ hiển nhiên có mười phần nắm chắc.



Hắn chỉ lo lắng... thần bí cao thủ đã âm thầm giải quyết hai đại hộ vệ.



"Vèo!" Triệu Hỉ bất ngờ tay trái chộp lấy trảm mã đao, lực đánh vào đáng sợ ẩn chứa trong trảm mã đao khiến Triệu Hỉ thân thể chấn động, không khỏi lùi liền hai bước.



"Hừ? Thủ sáo (bao tay)?" Tiết Tân cũng phát hiện bao tay mờ mờ trên tay Triệu Hỉ.



Ánh mắt Triệu Hỉ lạnh đi.



Tay phải cầm binh khí bất ngờ hơi giơ lên cao, ống tay hướng vào Tiết Tân.



Viu! Viu! Viu! Viu! Viu! Viu! Viu!



Chớp mắt mấy chục độc châm thật nhỏ đồng thời từ trong tay áo Triệu Hỉ phóng ra, độc châm này như tú hoa châm (kim thêu), hơn nữa tốc độ nhanh, cự ly gần, Tiết Tân căn bản không có cách tránh né, không khỏi sợ đến trợn tròn mắt - "Không--" Hắn không cam lòng chết, hắn còn có đại cừu chưa báo!


- "Phá mở cửa chính cho ta!"



Đúng lúc này --



"Két!" một tiếng, âm thanh kéo then gỗ vang lên.



"Xoảng xoảng xoảng..." Hai cánh cửa sắt lớn chậm rãi mở ra, không ít hộ vệ của Kinh phủ đã sớm lui thật xa, chỉ có một gã thanh niên tiêu sái đeo kiếm mặc áo trắng cùng với một thanh niên trên mặt mang vết sẹo dữ tợn một trước một sau ra khỏi đại môn, đứng lại đó.



Toàn trường yên tĩnh.



Tiết Tân nhìn đám binh sĩ giáp đen dày đặc bên ngoài, cho dù ở cạnh sư phụ cũng vẫn cảm thấy khẩn trương.



"Chính là hắn, chính hắn giết chết Triệu Hỉ đại nhân."



Một gã mắt tam giác đứng cạnh Triệu phu nhân phẫn nộ chỉ Tiết Tân.



- "Là ngươi!"



Triệu phu nhân trừng mắt, hầm hầm nhìn Tiết Tân,



- "Ngươi dám giết trượng phu ta! Ta muốn nhà ngươi cả nhà chết sạch!!!"



Lý tướng quân ở cạnh cũng sầm mặt, giận dữ nhìn Tiết Tân:



- "Không ngờ dám giữa phố giết chết ngoại diện chấp sự của Thanh Hồ Đảo ta, đây là đại tội diệt tộc, người đâu...đem giam tất cả những kẻ trong Kinh phủ cho ta!"



Một tiếng ra lệnh!



Tức thì đám quân sĩ đứng đầy đường phía sau Lý tướng quân hung hãn như sóng biển cuộn tới Kinh phủ. Đám nha hoàn, hộ vệ trong Kinh phủ ai cũng bị dọa tới phát khóc, không ít kẻ hô lớn:



- "Đại nhân, chúng ta không có liên quan."



- "Xin tha mạng."



Một mảnh hỗn loạn.



Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười nhìn đám quân sĩ vọt tới đại môn Kinh phủ, bất ngờ sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ quát: "Cút!"



- "Cút!""Cút!""Cút!"...



Tức thì đám quân sĩ ở phía trước phảng phất như bị sóng xung kích vô hình đánh vào tất cả đều ngã xuống đất, đau đớn bịt lỗ tai, tới hơn trăm người ngã xuống, hơn nghìn kẻ khác tuy rằng không ngã kẻ nào sắc mặt cũng trắng bệch. Triệu phu nhân đó cũng trắng bệch cả mặt, chỉ có Lý tướng quân tỏ ra rất trấn tĩnh.



- "Ngươi là ai?" Lý tướng quân sắc mặt sầm xuống, phẫn nộ quát,



- "Dám làm kẻ địch với Thanh Hồ Đảo của ta hay sao? Nhanh chóng giao phạm nhân ra, ta tha tội cho ngươi, nếu như chống lại...ngươi chính là đồng phạm!"



Cho dù là tiên thiên cường giả, đối mặt tướng quân một quận nắm trong tay gần mười vạn đại quân cũng phải cúi đầu.