Cửu Đỉnh Ký

Chương 457 : Cổ Ung

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Dịch: suthat



Đan Thần xuất hiện tại đây



Hùng hùng hổ hổ vung tay quát ầm



Thanh Sơn lửa giận công tâm



Hắn liền xuất chưởng hồn bay A tỳ (con trai của Đan Thần)



Trời hoàng hôn, gió lạnh thổi mạnh khiến Thanh Hồ nổi lên trăm ngàn cuộn sóng.



Thuyền phu tóc dài rối tung mặc áo choàng bẩn kinh người đang chèo thuyền, cuối cùng cũng cập bờ dừng lại ở Thanh Hồ Đảo. Đúng lúc này, từ xa một đạo nhân ảnh hóa thành tàn ảnh nhanh chóng phóng tới "ầm" một tiếng, bóng người đã rơi vào trong thuyền, đó chính là Triệu Đan Trần chỉ còn một tay.



"Cổ Ung." Triệu Đan Trần nhìn người chèo thuyền.



"Triệu trưởng lão." Cổ Ung lộ vẻ tươi cười.



Cổ Ung hiện tại đã dùng dung mạo thực gặp mọi người. Tin tức đảo chủ tiền nhiệm Thanh Hồ Đảo Cổ Ung trở thành người chèo thuyền sớm đã truyền ra.



"Phiền ông đưa ta đi một chuyến." Triệu Đan Trần mỉm cười nói.



"Được." Cổ Ung khẽ cười gật đầu, bắt đầu huy động mái chèo. Cổ Ung mỗi lần chèo tốc độ cũng không nhanh, thế nhưng lại có một tiết tấu kỳ dị. Chính phương thức chèo thuyền kiểu này của y khiến tốc độ con thuyền không ngừng tăng lên, lúc đầu tiên còn chậm rì rì giờ đã thành như tên rời cung.



Vù!



Con thuyền phá sóng lướt tới, Cổ Ung chèo thuyền rất bình tĩnh.



Thấy dáng vẻ Cổ Ung như vậy, Triệu Đan Trần đáy lòng mừng thầm.



"Tiến bộ của Cổ Ung quả nhiên kinh người, phương pháp của sư tổ quả là tuyệt. Lúc này mới gần bốn năm công phu, Cổ Ung thực lực so với lúc trước đã cao thêm một tầng lớn! Chí ít, Cổ Ung hiện thời so với Gia Cát Nguyên Hồng ở chiến dịch Đại Duyên Sơn trước đây cũng không khác biệt nhiều."



Trong Thanh Hồ Đảo, có hi vọng một bước lên trời trở thành hư cảnh cường giả nhất chính là Cổ Ung này!



"Cổ Ung." Triệu Đan Trần nhịn không được mở miệng nói:



"Ta xem, hiện giờ ông nên đóng cửa tiềm tu mới tốt. Bây giờ chèo thuyền chỉ là lãng phí thời gian của ông."



"Không thể coi là lãng phí thời gian."



Cổ Ung cười giọng nhàn nhạt:



"Mỗi lần chèo thuyền đưa người qua lại, cảm thụ sự loạn lạc lạnh lẽo của thế gian ta lại thấy ngọt ngào vui vẻ. Bất quá sư tổ cũng đã nói, hiện thời Cửu Châu đại địa không yên. Thiên Thần Cung đó ở Thanh Châu có dã tâm lớn, lo rằng Thiên Thần Cung đó phái người tới giết ta. Cho nên sau ba ngày ta sẽ bế quan tiềm tu để đột phá đạt tới hư cảnh."



Triệu Đan Trần lộ ra vẻ tươi cười.



"Triệu trưởng lão, ông lần này đi đâu?" Cổ Ung mỉm cười hỏi.
"Thật chẳng biết, cái lão Xú Hạt Tử (người mù thối tha) Thanh Hồ Đảo của ngươi đó rốt cuộc dạy bọn đệ tử các ngươi thế nào."



Triệu Đan Trần không khỏi sắc mặt đỏ lên:



"Ngươi, ngươi dám"



Hạt Tử Kiếm Thánh, người ngoài đều hô là Thiên Nhãn Kiếm Thánh chứ không dám gọi Hạt Tử Kiếm Thánh lại càng đừng nói là Xú Hạt Tử.



"Sao, nói Xú Hạt Tử mấy câu không được à?" Đằng Thanh Sơn cười nhạt đi đến chỗ Triệu Quang Tá bị trói.



"Hừ? Cái gã kêu Kinh Ý này, có lẽ nào sau khi thấy ta lại muốn chạy trốn? Cho nên cố ý ở đây mạnh miệng dọa ta rồi thừa dịp ta không chú ý chạy thoát?"



Triệu Đan Trần không khỏi nghĩ như vậy, cái kiểu cố ý mạnh miệng lòe người sau đó vội chạy trối chết bình thường vẫn có.



"Toàn bộ Cửu Châu, có được bao nhiêu hư cảnh cường giả. Hơn nữa đa số đều tọa trấn ở các đại tông phái." Triệu Đan Trần tỉnh táo lại.



"Hừ, không ngờ khẩu khí lớn vậy." Triệu Đan Trần quát tháo



"Vậy để ta xem xem ngươi có mấy phân thủ đoạn."



Y vừa nói ra mồm, Đằng Thanh Sơn đã tới bên cạnh Triệu Quang Tá.



"Phốc!" Một chưởng đánh lên ngực Triệu Quang Tá.



"Ậc" thân thể nhuộm máu của Triệu Quang Tá bất ngờ run rẩy, sau đó đầu gục xuống.



"Chết rồi cũng khỏi phải chịu tội." Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía Triệu Đan Trần.



"Ngươi, ngươi dám!" Triệu Đan Trần giận dữ công tâm, gầm lên một tiếng, cả người cầm thần kiếm trong tay hóa thành một đạo kiếm quang, kiếm quang phảng phất như ánh sáng mặt trời tụ vào trong một tia sáng duy nhất bắn thẳng đến đầu Đằng Thanh Sơn.



Đằng Thanh Sơn sắc mặt trầm xuống, thân hình chuyển động.



Xoẹt!



Liền thấy xuất hiện bên cạnh người Triệu Đan Trần, một cước đạp lên bụng khiến y ngã bay đi rơi xuống đất.



"Đan, đan điền của ta" Triệu Đan Trần ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, sau đó hoảng sợ nhìn Đằng Thanh Sơn.



"Ngươi, ngươi là" Đằng Thanh Sơn vượt xa thực lực của y, khiến y trong nháy mắt hiểu rõ thân phận đối phương.



Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:



"Vừa rồi ở trước mặt ta mạnh mồm mạnh miệng, giờ lại còn đâm ta. Hừ, ta phải đi hỏi Xú Hạt Tử Thanh Hồ Đảo đó của ngươi dạy đệ tử thế nào mà không hiểu quy củ như vậy." Nói rồi, Đằng Thanh Sơn xách Triệu Đan Trần lên, hóa thành một đạo huyễn ảnh biến mất trong nội viện.



"Đồ nhi, ta đi Thanh Hồ Đảo tìm Xú Hạt Tử đó một chuyến, con chờ ở đây." Thanh âm Đằng Thanh Sơn vang vọng trong nội viện.