Cửu Đỉnh Ký
Chương 470 : Sa Lầy
Ngày đăng: 19:21 20/04/20
Ngày hai mươi tám tháng ba, lúc hoàng hôn.
Quận Giang Ninh, Nghi thành.
- Sư phụ, tìm được rồi à?
Đằng Thanh Sơn lộ vẻ vui mừng.
- Ừm.
Gia Cát Nguyên Hồng cũng thở phào một hơi, nhìn về mặt trời đỏ ối như máu phía trời tây.
- Điều tra ba bốn ngày, tìm xem chỗ nào trong Giang Ninh quận thành vào ngày hai mươi hai tháng ba có tiếng nổ lớn. Rốt cục cũng tra được ở một thôn trang dưới chân Đại Duyên Sơn, có người nói từng nghe tiếng nổ đùng đoàng, cũng nghe thấy tiếng gầm đáng sợ. Ta phái người đi Đại Duyên Sơn, tìm được di thể của sư tổ rồi.
- Ở trong núi ba bốn ngày, thân thể sư tổ không bị thú ăn mất quả là một kỳ tích, là ông trời chiếu cố cho.
Gia Cát Nguyên Hồng cảm thán.
Gia Cát Nguyên Hồng không biết...
Ngày đó, Yêu Long Tử Tích từng chui ra khỏi lòng đất, còn gầm một tiếng lơn, nơi đó lưu lại khí tức yêu long nồng nặc. Khí tức yêu long rất ghê gớm, những dã thú bình thường căn bản không dám tới gần. Nhờ thế thi thể Vũ trưởng lão mới còn nguyên vẹn được.
- Tang sự của Vũ trưởng lão thì sao?
Đằng Thanh Sơn nhìn Gia Cát Nguyên Hồng.
- Tang sự cũng chỉ làm nhỏ thôi.
Gia Cát Nguyên Hồng cười khổ:
- Sư tổ lão nhân gia, bây giờ cũng không có thân nhân đời sau... Chà, lúc trước sư tổ chỉ có duy nhất một tằng tôn, nhưng vì hắn tranh đoạt một phụ nữ với người khác nên mất mạng rồi. Cái chết của tằng tôn đã đả kích sư tổ rất lớn.
- Từ lúc đó, sư tổ luôn mê mẩn vào các loại tiểu thuyết. Nhưng cũng lạ, sư tổ đạt tới tiên thiên kim đan, trong quá trình xem tiểu thuyết dã sử lại đột phá tới hư cảnh.
- Nhưng cho dù đạt tới hư cảnh, sư tổ vẫn rất ẩn nhẫn, cơ hồ đều chỉ ở trong Vũ Các... năm đó ta đạt tới tiên thiên, được coi là thiên tài trong tông. Rồi sau đó chính sư tổ đích thân chỉ điểm cho ta. Ông tuy là sư tổ, nhưng lại gần như là sư phụ.
Hai mắt Gia Cát Nguyên Hồng rơm rớm.
Gia Cát Nguyên Hồng có được thành tựu như vậy, công của Vũ trưởng lão rất lớn.
"Sư phụ!"
Đằng Thanh Sơn thầm than.
Đột nhiên...
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Tiếng đập cửa dồn dập mạnh mẽ vang lên, đánh vỡ không khí yên tĩnh. Tiếng đập cửa như một cái chùy nện vào lòng người.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng sắc mặt đều khẽ biến.
Bình thường hạ nhân nào dám gõ cửa như thế?
Lý Quân cũng bị tin tức này làm giật bắn cả người.
Cái chết của Vũ trưởng lão, cho dù là Thiên Thần cung cũng không biết gì cả.
- Sao lại như thế?
Lý Quân cũng sững sờ.
- Tiểu Quân, bây giờ Quy Nguyên Tông đang rất nguy ngập... chỉ bằng vào một mình ta, rất khó có thể uy hiếp được Thanh Hồ Đảo.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày:
- Hơn nữa chỉ cần Thanh Hồ Đảo có phòng bị, đưa toàn bộ nhân mã tinh anh phân tán, rời Thanh Hồ Đảo, cho dù ta muốn trả thù cũng không làm được.
Lý Quân cũng khẽ gật đầu.
- Thanh Sơn, chàng định làm sao bây giờ?
- Nàng liên lạc với Thiên Thần cung.
Đằng Thanh Sơn nói:
- Đem tình huống này báocho họ... Nói là một khi Dương Châu trở nên bền chắc như thép, tương lai Thiên Thần cung muốn chiếm lĩnh Dương Châu sẽ phiền toái thập bội. Bảo bọn họ cử một hư cảnh tới hỗ trợ cho chúng ta.
- Việc này có thể được đó.
Lý Quân gật đầu:
- Lần này, Thiên Thần cung ta tiến hành đánh Hồng Thiên Thành ở đông bắc U Châu, đã sa lầy rồi. Chắc cung chủ cũng không muốn tương lai lâm vào hoàn cảnh tương tự ở Dương Châu.
- Sa lầy?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
- Ừm.
Lý Quân gật đầu.
- Ở Thanh Châu, Thiên Thần cung ta đã tiềm phục hơn trăm năm, sớm đã âm thầm xâm nhập, sắp đặt rất nhiều thế lực. Do đó, việc thống nhất Thanh Châu rất nhanh. Nhưng lần này tấn công U Châu lại gặp phiền toái. Hồng Thiên Thành học được bài học của "Tiêu Dao Cung", đem cả U Châu xây thành thành đồng vách sắt, hơn nữa, dùng thủ đoạn rất ngoan độc.
- Họ không liều mạng với Thiên Thần cung ta! Đầu tiên, Hồng Thiên Thành xé nhỏ quân đội tinh anh ra, chỉ còn những đội quân nhỏ, nhiều lắm là trên vạn người. Chúng cứ như sói hoang liên tục tập kích đại quân chúng ta.
- Tiếp theo, Hồng Thiên Thành còn treo giải thưởng ở U Châu, bắt đầu chiêu binh trên cả U Châu. Phàm là binh vệ gia nhập, nếu giết chết một binh vệ Thiên Thần cung, sẽ được thưởng năm trăm lượng bạc!
- Năm trăm lượng bạc, giết một người mà được phần thưởng cao như thế. Điều này đủ để làm cho rất nhiều cường đạo, thổ phỉ U Châu đỏ mắt điên cuồng.
- Trong lúc nhất thời, cả U Châu, nổi lên mấy trăm thậm chí hơn một ngàn đội quân, lớn thì hai ba vạn người, nhỏ thì vào khoảng ngàn người. Chúng dựa vào việc quen thuộc địa hình địa phương, dùng các loại thủ đoạn, hoặc là cạm bẫy, hoặc là tập kích, hoặc là dụng độc, công kích quân đội Thiên Thần cung ta.
Lý Quân cười khổ lắc đầu.
- Thiên Thần cung ta có cường giả hư cảnh, nhưng vài cường giả hư cảnh mà đứng trước những quân đội nhiều như hải dương, ở đâu cũng có như vậy thì làm gì được?
- Chà... đại quân Thiên Thần cung ta sa vào vũng lầy trùng điệp ở U Châu, rất phiền toái.
- Do đó, không biết chừng cung chủ có thể đồng ý cử một hư cảnh giúp Quy Nguyên Tông.
Lý Quân gật đầu.