Cửu Đỉnh Ký

Chương 472 : Thổ Hành Chi Đạo

Ngày đăng: 19:21 20/04/20


Đêm đen kịt, Đằng Thanh Sơn lặng lẽ đứng ngoài phòng ông ngoại Đằng Vân Long.



Đột nhiên...



- Thanh Hổ?



Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn thấy một hán tử mặc trọng giáp đang ôm một đứa trẻ con xa xa. Cạnh hắn còn có một thiếu phụ mắt đỏ ửng đi theo sau. Thanh Hổ bây giờ khác hẳn bốn năm trước.



- Cha, mẹ!



Thanh Hổ đứng trước căn phòng cạnh phòng của Đằng Vân Long. Cửa phòng mở ra. Một đôi vợ chồng đi ra, chính là cha mẹ của Đằng Thanh Hổ, hai vợ chồng Đằng Vĩnh Hàng.



- Thanh Hổ, ngươi cũng muốn đi à?



Đằng Vĩnh Hàng nói trầm trầm.



- Dạ, con là thống lĩnh Hắc Giáp quân. Trong lúc này há có thể lùi bước?



Thanh Hổ đưa đứa bé trong lòng cho thê tử, rồi quì sụp xuống dập đầu lạy ba cái, ngẩng đầu nói:



- Cha, mẹ, xin thứ cho con bất hiếu.



Bà xã, ta không ở nhà, nàng phải chiếu cố cho cha mẹ tốt nhé.



Thiếu phụ bên cạnh mím chặt môi, ôm đứa trẻ, gật đầu lia lại:



- Biết rồi, Thanh Hổ ca.



- Kẹt!



Cửa phòng Đằng Vân Long bên cạnh mở ra, Đằng Vân Long và Viên Lan đẩy một cái ghế lăn cùng đi ra.



- Ông nội!



Thanh Hổ quay đầu về phía Đằng Vân Long.



- Ừm!



Đằng Vân Long nhìn cháu mình, cười vang.



- Tốt... nhớ kỹ, ngươi là Liệt Hỏa thương Đằng Thanh Hổ trên Địa Bảng. Ngươi là đàn ông Đằng gia. Đi đi... chuyện trong nhà, người trong tộc nhất định sẽ chiếu cố.



Thanh âm lang lảnh, nhưng khóe mắt Đằng Vân Long lại rơm rớm.



Thanh Hổ dập đầu lia lịa về phía Đằng Vân Long, rồi sau đó đứng phắt dậy.



- Bà xã.



Thanh Hổ nhè nhẹ ôm thê tử một chút, sau đó lại ôm lấy đứa trẻ, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, một giọt nước mắt rơi xuống, đáp lên mặt hài tử.



Vù!


- Là yêu thú của vị khách nhân này.



Gia Cát Nguyên Hồng vẫn nhìn Đằng Thanh Sơn luyện quyền



Không biết qua bao lâu, thiên địa tối đen rốt cục mờ ảo có ánh sáng. Đã bình minh rồi.



Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa đánh ra một quyền, quyền thứ nhất, quyền thứ hai... quyền thứ tám!



Lần này, khi đánh ra quyền thứ tám, tay trái Đằng Thanh Sơn ép xuống, tay phải thuận thế đánh ra một quyền. Trong mắt ba người Gia Cát Nguyên Hồng đang quan sát, một quyền này của Đằng Thanh Sơn giống như hóa thành đại địa khôn cùng, không chỗ nào không bao trùm.



Yên lặng.



Thu thế, Đằng Thanh Sơn yên tĩnh đứng thẳng lên. Ba người Gia Cát Thanh Hồng cứ nhìn hắn đứng như vậy, những hào quang màu vàng đất vờn quanh Đằng Thanh Sơn. Dần dần, Đằng Thanh Sơn mở to mắt, khóe mắt lóe ra lệ quang. Hai mắt hắn rực sáng: "Đại địa chi Thổ, đối với với những vạn vật sinh linh sinh trưởng trên mặt nó, đều rất bao dung, nâng niu, nuôi dưỡng. Mẹ đất nuôi dưỡng vạn vật sinh linh, chính là mẹ của vạn vật sinh linh; còn đối với vạn vật, ai cũng sinh ra sự quyến luyến với đất mẹ, nơi sinh ra, nuôi họ lớn lên."



"Đức của đại địa rất sâu, cho nên có thể dưỡng dục nên vạn vật."



Tâm tình Đằng Thanh Sơn rất bình lặng. Đi trên mặt đất, hắn có thể cảm giác được mặt đất truyền tới một sức mạnh.



Từ đó...



cuối cùng Đằng Thanh Sơn đã sáng chế ra quyền thứ chín của Thổ Hành Chi Quyền. Sau Hỏa Hành Chi Đạo, Kim Hành Chi Đạo, rốt cục Thổ Hành Chi Đạo cũng đã luyện thành!



"Khó trách ta không sáng tạo ra quyền thứ chín lâu như vậy. Trước kia ta chỉ biết mặt đất rất sâu nặng, theo đuổi sức mạnh sâu nặng... Như thế làm sao có thể nào sáng chế ra quyền thứ chín, ngộ xuất ra đạo của đại địa, đạo hành Thổ chứ?" Trong lòng Đằng Thanh Sơn đã sáng tỏ.



- Rào...



Từ phương đông cũng truyền đến những âm thành rào rào



- Hả?



Ba người Gia Cát Nguyên Hồng đều nhìn về phương đông.



- Không ổn, đội quân cuối cùng cũng đã tới rồi.



Nghê trưởng lão với khuôn mặt lạnh lùng chợt nói.



- Ba phương quân đội đã đến, bây giờ cũng đã hừng đông. Sợ là sắp bắt đầu rồi.



Yến trường lão cũng nghiêm mặt nói.



- Kinh Ý tiền bối, chúng tôi lên tường thành trước đây!



Gia Cát Nguyên Hồng bảo Đằng Thanh Sơn.



- Kinh Ý?



Yến trường lão và Nghê trưởng lão chấn động, nhìn nhau, lộ ra vẻ vui mừng.



Đằng Thanh Sơn mở lời:



- Các ngươi lên tường thành trước đi. Đợt lát nữa ta tới sau!