Cửu Đỉnh Ký

Chương 568 : Quyết Định

Ngày đăng: 19:22 20/04/20


Nghe thanh âm Đằng Thanh Sơn, Phàn An Nhiên hai mắt mờ ảo hiện lên huyết quang, điên cuồng thi triển thương pháp, đồng thời yết hầu phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ:



- Giết, toàn bộ chết hết, toàn bộ đi tìm chết đi, một tên cũng trốn không thoát! Các ngươi không ai thoát hết, toàn bộ phải chết hết!!!



Trong lúc nhất thời, thương pháp phát ra kình khí dữ dội lan ra bốn phía.



- Xoẹt xoẹt...



Lực thiên địa năm màu trong nháy mắt tràn ngập cả thư phòng. Trường thương Phàn An Nhiên sắp công kích tới những vật phẩm trong thư phòng thì tự nhiên bị lực thiên địa này đánh bạt.



- Gừ gừ...



Phàn An Nhiên như một con dã thú, trong yết hầu phát ra những thanh âm quái dị.



"Hả?"



Vẻ mặt Đằng Thanh Sơn trở nên rất nghiêm nghị:



"Không ngờ tên Phàn An Nhiên này, sâu trong nội tâm lại ẩn dấu sự thô bạo điên cuồng như thế."



Vốn Đằng Thanh Sơn nghĩ rằng, đáy lòng Phàn An Nhiên cho dù có chút bi thương oán hận, có lẽ cũng không quá mãnh liệt. Nhưng bây giờ xem ra luồng khí thô bạo phải nói là cường đại kinh người.



"Việc lạ, việc lạ!"



"Phàn An Nhiên nói là muốn giết người, toàn bộ phải giết chết, rốt cuộc là muốn giết ai?"



"Còn nữa... lúc trước ở trước mặt ta, hắn biểu hiện rất mộc mạc, ta cảm thấy hắn cũng khá là thiện lương. Nhưng đáy lòng lại che khí chất thô bạo như thế. Một người bề ngoài và nội tâm sao lại tương phản nhiều như thế?"



Đằng Thanh Sơn cảm thấy không muốn nhận thanh niên tên là Phàn An Nhiên này. Nội tâm và bề ngoài cho dù có khác biệt, cũng không nên quá lớn.



Đeo mặt nạ trong cuộc đời là việc rất bình thường.



Nhưng tương phản như Phàn An Nhiên thì quả là bất bình thường. Chứng tỏ, Phàn An Nhiên có năng lực ẩn nhẫn rất mạnh, đem tất cả giấu kỹ sâu trong nội tâm.



Đột nhiên bên ngoài vọng đến tiếng bước chân.



- Sao vậy?



- Chuyện gì thế?



Đằng Thanh Sơn nhìn lướt ra phía ngoài. Lý Quân và Lâm Lâm đều chạy tới, Đằng Thanh Sơn cũng cố ý không ngăn cách thanh âm, để con gái thấy cảnh Phàn An Nhiên điên cuồng thô bạo.



- Việc này, việc này...



Hồng Lâm kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt, không dám tin nam tử điên cuồng như dã thú này chính là người trong mộng.



- An Nhiên!



Hồng Lâm gọi lớn.



Tiếng gọi như một thùng nước lạnh dội vào người Phàn An Nhiên, làm Phàn An Nhiên bừng tỉnh.



- Ta... ta có chuyện gì thế?



Phàn An Nhiên hơi bối rối.



- An Nhiên, vừa rồi huynh rốt cuộc làm sao vậy, làm sao vậy?



Hồng Lâm hơi kinh loạn.



Còn Phàn An Nhiên thì nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Hồng Lâm cũng quay đầu nhìn về phía cha mình, lo lắng hỏi:
- Phàn An Nhiên không thích hợp với con. Nếu muốn chứng cớ, trong vòng một năm, cha sẽ đưa chứng cớ ra cho con xem.



Đằng Thanh Sơn nói:



- Bây giờ, không lui tới gì với hắn nữa.



Hồng Lâm không dám lên tiếng, chỉ trầm tư rất lâu.



- Cha, con đi ngủ.



Hồng Lâm đi thẳng một mạch.



Đằng Thanh Sơn nhìn theo Hồng Lâm rời đi, không khỏi nhíu mày. Hắn cũng không biết nên nói như thế nào để thuyết phục con gái cho tốt. Lý Quân cũng có vẻ lo lắng.



Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.



Trong Đông Hoa Uyển, khuê phòng Hồng Lâm.



Hai người Đằng Thanh Sơn, Lý Quân cùng đến đó.



- Lâm Lâm đi rồi! Sao huynh không cản nó lại?



Lý Quần nhíu mày bất mãn nói.



Đằng Thanh Sơn lắc đầu, chỉ về phía bàn trang điểm gần đó:



- Đêm qua, Lâm Lâm ngồi trước bàn trang điểm suốt một đêm. Nó không ngủ. Ta biết Lâm Lâm rất cố chấp. Ta ép nó không được đâu. Nó muốn đi, vậy cứ cho nó đi thôi. Có Tiểu Thanh âm thầm đi theo, sẽ không xảy ra sự cố gì đâu.



Đêm qua Đằng Thanh Sơn cũng không nghỉ ngơi. Thời khắc nào hắn cũng cảm ứng phương vị của con gái, cố đoán tâm tư con gái.



- Hả?



Lý Quân đi đến bàn trang điểm



- Ở đây có hai phong thư. Thanh Sơn, phong này là cho huynh, còn phong khác là cho muội.



Đằng Thanh Sơn nhận bức thư.



- Phụ thân đại nhân thân kính mến!



Đằng Thanh Sơn mở phong thư, lấy bức thư. Vừa nhìn, Đằng Thanh Sơn thầm run lên, trên giấy còn có thể thấy những vệt nước mắt.



Cả hai tờ giấy viết đặc những chữ.



Đọc một lượt, sắc mặt Đằng Thanh Sơn càng thêm khó coi, thậm chí cuối cùng còn tái nhợt đi.



- Sao vậy?



Lý Quân tới, vừa thấy bức thư trong tay Đằng Thanh Sơn, cũng không khỏi tức giận, buột miệng:



- Con bé này, sao có thể nói như vậy được!



- Thanh Sơn, đừng giận! Cũng chỉ vì Lâm Lâm nóng đầu nên mới viết những lời này thôi.



Lý Quân liền nói.



Đằng Thanh Sơn cúi đầu xem bức thư, trong lòng đau xót, rồi lập tức cười khổ lắc đầu:



- Huynh cũng muốn xem rốt cuộc là huynh nhìn người chính xác, hay là con gái ta có ánh mắt tốt hơn!