Cửu Đỉnh Ký
Chương 598 : Đuổi đi
Ngày đăng: 19:22 20/04/20
Ngày hai mươi sáu tháng tư, trong Đại Duyên sơn cũng không có nhiều du khách. Khí trời mùa hè rất nóng.
Buổi sáng, trên luyện võ trường Đông Hoa uyển trong Hình Ý môn.
Hồng Lâm và Hồng Vũ đều đang chăm chỉ luyện tập Ngũ Hành Quyền. Hồng Lâm chuyên tu Băng quyền, còn Hồng Vũ thì lại luyện tất cả Ngũ Hành quyền. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân thì đứng một bên quan sát.
- Hồng Vũ, Hoành quyền chuyển thành Phách quyền, con xem ta làm như thế nào đây!
Đằng Thanh Sơn nhíu mày quát một tiếng. Hồng Vũ lập tức ngoan ngoãn dừng lại. Chỉ thấy khi Đằng Thanh Sơn thi triển Hoành quyền thì cả người tựa như hóa thành đại địa vô tận, làm cho người ta không thể rung chuyển. Đến khi đột thành Phách quyền thì tựa như sức mạnh cả đại địa trong nháy mắt thu liễm, rồi tập hợp thành một thanh Khai Sơn thần phủ, sau đó đột nhiên đánh xuống.
- Ngũ Hành quyền, Ngũ Hành quyền, quyền nối tiếp quyền. Ta không mong con có thể đạt tới uy lực này, nhưng phải có được quyền ý liền nhau.
Đằng Thanh Sơn nhìn Hồng Vũ nói:
- Tập đi!
Hồng Vũ lại một lần nữa chăm chú luyện quyền.
Đằng Thanh Sơn nhìn con trai chăm chú luyện quyền, khẽ mỉm cười rồi gật đầu.
Lý Quân bên cạnh thấy bộ dáng của Đằng Thanh Sơn, không khỏi cười lớn:
- Thanh Sơn, bây giờ Hồng Vũ còn chưa đạt tới cảnh giới tông sư, chàng cũng không cần phải hà khắc quá!
- Nàng không biết, Hồng Vũ kỳ thật rất thông minh. Có lẽ thiên phú của nó không bằng Lâm Lâm, nhưng hiểu biết lại rất nhanh, qua quá trình luyệt tập phát hiện ra sai sót của mình, tiến hành sửa chữa đề cao. Bây giờ chính là lúc luyện quyền tốt nhất, làm sao có thể buông lơi được?
Đằng Thanh Sơn nói, trong lòng lại vô cùng thỏa mãn.
Thỏa mãn vì có người kế thừa.
Ở lâu trên Cửu Châu đại địa, Đằng Thanh Sơn cũng đã bị ảnh hưởng. Việc truyền võ công, tự nhiên để cho huyết mạch kế thừa là tốt nhất.
- Đúng rồi Thanh Sơn, ngày hôm qua có tin đưa tới nói là đại quân của Thiên Thần cung đã tiến sát Lương châu rồi, quân đội của Ma Ni Tự ở biên giới Lương châu căn bản không thể chống được.
Lý Quân khẽ mỉm cười.
- Tăng nhân của Ma Ni Tự luôn luôn rất cao ngạo, trên Cửu Châu đại địa không coi trọng bất kỳ một tông phái nào. Có lẽ ngoài miệng không nói ra, nhưng hành vi thì lại tuyệt đối bá đạo. Lần này xem họ xử lý như thế nào.
- Cũng phải cho bọn họ mất mặt một lần.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt.
Hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn vốn chẳng có hảo cảm gì với Ma Ni Tự.
Việc thành lập Thanh Sơn hội quán, lướt mắt nhìn cả Cửu Châu, cũng chỉ có địa bàn dưới trướng Ma Ni Tự là bị cấm. Với uy thế của Hình Ý môn bây giờ, nhìn khắp Cửu Châu đại địa, có ai không nể mặt ba phần. Nhưng chỉ có Ma Ni Tự là không nể tình, trước mặt thì luôn giở bộ dáng cao tăng đắc đạo, nhưng khi làm việc thì vẫn khăng khăng cố chấp.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt:
- Hình Ý môn cũng chỉ dựa vào duyên phận. Có duyên thì học Nội Gia quyền của ta, vô duyên thì không cần. Về phần dân chúng Lương châu và Nhung châu có học Nội Gia quyền của ta hay không ta cũng không quản… Nếu không có việc gì, ta xin tiễn ba vị rời đi. Hôm nay ta còn có chuyện quan trọng phải làm.
Thiếu niên Phàm Không và hai lão tăng khác đều giật mình.
Phàm Không cảm thấy rất thất vọng.
Cao thủ tu luyện bình thường, khi bị lời nói của mình thuyết phục, đều rất dễ mắc bẫy. Đáng hận là Đằng Thanh Sơn hiển nhiên không phải là loại người chỉ biết tu luyện.
Đằng Thanh Sơn nói đơn giản như vậy, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: "Ba vị, các vị nên ngoan ngoãn rời đi thì còn có chút thể diện, các người mà không đi, ta sẽ tống các người đi."
Thiếu niên Phàm Không không cam lòng, vẫn cố nặn ra một nụ cười rồi nói:
- Đằng môn chủ, ta nghe nói môn chủ có… Bất Tử Phượng Hoàng, ta cũng… rất muốn nhìn thấy, không biết có được cơ hội này không.
- Bất Tử Phượng Hoàng không thích tiếp xúc với người ngoài.
Đằng Thanh Sơn đứng dậy nói.
Phàm Không và hai lão tăng khác nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể chắp tay cáo từ, bất lực rời đi với vẻ không cam lòng.
Trên trời cao vạn trượng, ba tăng nhân đều nhăn nhó.
- Sư bá, Đằng Thanh Sơn thật ự không nể mặt Ma Ni Tự ta chút nào cả.
Lão tăng tóc đen tức giận nói.
Thiếu niên Phàm Không lạnh lùng nói:
- Không nể mặt à? Cho dù hắn động thủ đuổi thẳng chúng ta ra, chẳng lẽ ngươi đối phó được sao?
Lão tăng tóc đen sững sờ.
- Thể diện không phải do người ta cho mình mà là do mình kiếm lấy.
Thiếu niên Phàm Không lạnh lùng nói:
- Đợi đến sư thúc ra tay đánh bại tên Bùi Tam, dùng thực lực nói cho thiên hạ biết Ma Ni Tự ta chính là tông phái đệ nhất thiên hạ. Đến lúc đó, tên Đằng Thanh Sơn cho dù có cao ngạo tới mấy thì trước mặt Ma Ni Tự ta cũng phải cúi đầu ba phần.
- Sư tổ đã ra tay, nhất định có thể đánh bại Bùi Tam.
Lão tăng tóc bạc cũng chắp tay nói.