Cửu Đỉnh Ký
Chương 611 : Rãnh trời
Ngày đăng: 19:22 20/04/20
Đám hư cảnh bên phía Thiên Thần cung vốn luôn thoải mái, lúc này lại bắt đầu lo lắng.
- Không ổn, Tần Thập Thất đột phá, sư phụ gặp phiền toái rồi.
Trong mắt Lý Triều có vẻ hơi lo lắng.
Bùi Tuyết Liên bên cạnh vừa nghe thế, càng biến sắc:
- Sư huynh, cha muội không sao…
Bên phía Thiên Thần cung lo lắng, còn bên phía Doanh Thị gia tộc thì lại khẽ thở phào một hơi.
Trong số người xem chung quanh cũng lẫn vào vài cường giả hư cảnh.
- Bùi Tam và Tần Thập Thất đánh một trận đỉnh cao, nếu Bùi Tam chết thì không có trận ba năm sau với Đằng Thanh Sơn nữa.
Trong đám người, Vân Mộng Chiến Thần tóc bạc mỉm cười nhìn trận này. Sau khi không cần trấn thủ ở Vĩnh An quận thành, y đã có thể tự do đi thăm những nơi khác trên Cửu Châu đại địa.
Cảm thụ tình hình các nơi trên Cửu Châu đại địa, trước ngày đại hạn có thể sống như vậy quả là rất ung dung, Vân Mộng chiến thần cũng cảm thấy rất tự tại.
"Đợi ngày đại hạn đến, sẽ về quê hương Đoan Mộc đại lục."
Vân Mộng Chiến Thần cũng đã có kế hoạch.
Trên đỉnh núi Thanh Long sơn, Tần Thập Thất và Bùi Tam không hề để ý tới những người đang xem cuộc chiến, sự chú ý của bọn họ đều dồn vào người đối thủ.
- Tần Thập Thất! Trong vạn thú đạo của ta, đạo mạnh nhất là thần viên đạo. Ngươi đã có tư cách để ta sử dụng thần viên đạo rồi.
Chiến ý của Bùi Tam không ngừng tăng lên, lúc này đã sử dụng tới tuyệt chiêu mạnh nhất.
Chỉ thấy một hư ảnh Thần Viên cao lớn màu đen xuất hiện phía sau Bùi Tam, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, khí tức hung dữ tràn ngập.
Hai hàng lông mày của Tần Thập Thất như kiếm, nốt ruồi đỏ ở ấn đường mơ hồ như chảy máu.
Chiến ý không ngừng dâng lên.
- Bùi Tam, chết đi!
Tần Thập Thất quát to một tiếng, mặt tím lại, một giọt máu từ nốt ruồi đỏ ở ấn đường chảy xuống mặt. Chỉ thấy tử kiếm trong tay hắn trong nháy mắt hóa thành những bóng kiếm, giống như những mũi tên, hình thành một chuỗi những bóng kiếm xám đục lẫn vào trong đen trắng, trong nháy mắt cắt qua bầu trời.
"Oang..."
Thiên địa như bị một chuỗi bóng kiếm cắt vụn.
- Phá!
Đôi mắt Bùi Tam tràn đầy hung quang, quát to một tiếng, cả người như một con đại viên hầu xông tới nhanh như chớp, mười ngón tay linh hoạt bắn ra từng đạo kiếm ảnh. Chỉ nghe những tiếng tiếng nổ đùng đoàng long trời lở đất vang lên, những bóng kiếm liên tục lao tới đều bị Bùi Tam chỉ dựa vào mười ngón tay phá tan tất cả
Trận chiến đỉnh cao thứ hai, Bùi Tam đối chiến với Tần Thập Thất, Tần Thập Thất cũng chết.
Trong vô số người đang xem cuộc chiến xuất hiện những lời bàn tán như thủy triều, ai nấy đều thán phục trận vừa rồi.
- Ha ha, ha ha ha...
Một tiếng cười cực kỳ ngông cuồng, chấn động cả thiên địa vang dội bên tai, giống như quanh quẩn mãi trong linh hồn mọi người. Không biết vì sao vừa nghe tiếng cười, ai nấy đều cảm thấy trong lòng bi phẫn như muốn nấc lên.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, người đang cười chính là Bùi Tam trọng thương toàn thân nhuộm máu, như đang phát điên ngẩng đầu cười lớn.
Trên đám mây, Đằng Thanh Sơn trầm mặc nhìn cảnh này.
Thông qua tiếng cười, hắn cảm giác được trong lòng Bùi Tam đang vô cùng bi phẫn. Bùi Tam khát vọng đạt tới chí cường giả, nhưng trải qua sinh tử lần này, hắn vẫn không thể thành công.
Đột nhiên, tiếng cười ngừng lại.
Đôi mắt Bùi Tam đỏ như máu, trong lòng gầm lên: "Cửu Châu, ta nhất định sẽ phá vỡ hư không, nhất định sẽ như vậy! Ngươi không ngăn được ta đâu, không ngăn được ta đâu!"
Niềm tin mãnh liệt muốn đạt tới chí cường đã dồn nén không biết bao nhiêu năm không ngừng vang lên trong đầu, làm cho khát vọng trong lòng Bùi Tam đạt đến cực hạn.
Thanh Long sơn một mảnh hoang tàn.
Còn chung quanh, mọi người đều nhìn vào Bùi Tam cả người nhuộm máu đang đứng trên Thanh Long sơn. Trong mắt chúng nhân, Bùi Tam cơ hồ chính là đệ nhất cường giả trên Cửu Châu đại địa hiện giờ, có lẽ chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn mới có tư cách so tài cao thấp với hắn.
- Đằng Thanh Sơn!
Một giọng nói lạnh lùng vang vọng trong thiên địa. Chỉ thấy Bùi Tam ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn phía đám mây xa xa, nơi Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng đang đứng.
- Hoàng Thiên Cần đánh với ta, hắn đã chết. Tần Thập Thất đánh với ta, cũng đã bị diệt rồi.
Bùi Tam nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, đôi mắt như có lửa.
- Muốn trở thành Chí cường giả rất khó. Phải toàn lực ứng phó, không được có tạp niệm, bất chấp tất cả liều chết một trận, mới có thể dưới tình huống toàn thân lâm vào cực hạn đột phá được.
- Ba năm sau, Đằng Thanh Sơn, ngươi sẽ đấu với ta! Kết quả, có lẽ sẽ là ngươi chết, cũng có lẽ sẽ là ta chết.
- Nếu như ngươi sợ hãi, sợ đấu với Bùi Tam ta, vậy thì có thể không đến.
- Người sợ hãi, không có tư cách chiến đấu sinh tử với ta.
Bùi Tam lạnh lẽo nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ba năm sau, vào ngày mười tám tháng chạp, ở Bạch Mã hồ Dương châu, ta sẽ đợi ngươi. Đến hay không là do ngươi.
Giọng nói như tiếng của thiên thần vang vọng mãi trên bầu trời Tần Lĩnh sơn mạch, quanh quẩn bên tai ngàn vạn người.