Cửu Đỉnh Ký

Chương 612 : Nhận rõ nội tâm

Ngày đăng: 19:22 20/04/20


Gió núi gầm thét dữ dội, hàng ngàn hàng vạn người tụ tập trên sơn mạch lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có thanh âm Bùi Tam vang vọng không ngừng.



Trên đám mây trắng do lực thế giới Sinh tụ thành.



Đằng Thanh Sơn đứng trên đám mây nhìn Bùi Tam bị trọng thương nhuộm máu đang đứng trên đỉnh núi phía xa. Đối mặt với lời khiêu khích của Bùi Tam, Đằng Thanh Sơn không hề hồi đáp.



Sợ hãi à? Đằng Thanh Sơn trong lòng tự hỏi bản thân mình Ta sợ hãi à? Ta bây giờ đang chần chừ! Tại sao lại chần chừ?



Ta không đành.



Ta lo lắng!



Đằng Thanh Sơn nháy mắt đã nhận rõ nội tâm mình Đúng, vừa rồi ta thấy Tần Thập Thất đấu với Bùi Tam. Tần Thập Thất sau đó đột phá, thực lực mạnh hơn cả ta. Song ngay cả đột phá xong Tần Thập Thất đánh với Bùi Tam, mà cuối cùng Tần Thập Thất vẫn chết! Tần Thập Thất đã chết. Bây giờ nếu ta đấu với Bùi Tam. Trừ phi giống như được như Hoàng Thiên Cần chủ động né tránh, nếu không hẳn phải chết không nghi ngờ gì!



Nếu ta chết thì cha mẹ, Tiểu Quân, còn cả Hình Ý Môn nữa



Trong lòng có quá nhiều việc phải lo.



Đằng Thanh Sơn không buông tay được!



Đằng Thanh Sơn trầm tư không đáp lại, trong lòng có rất nhiều ý nghĩ hiện lên. Còn xung quanh đỉnh núi, tại hẻm núi Thanh Long Sơn, vô số dân chúng Cửu Châu đều rì rầm vang lên tiếng thảo luận như làn sóng thủy triều. Họ thán phục sự hung hãn của Bùi Tam, đồng thời không ít người cũng thảo luận về Đằng Thanh Sơn.



- Đằng Thanh Sơn sợ thật à? Bây giờ trong thiên hạ chỉ có Đằng Thanh Sơn là có tư cách đấu với Bùi Tam thôi.



- Đằng Thanh Sơn sao lại sợ? Hắn quả thực là một thiên tài không thua gì tứ đại Chí cường giả mà.



- Sợ thế cũng không có gì là lạ, Đằng Thanh Sơn mới tu luyện bao nhiêu năm? Bùi Tam đã tu luyện bao nhiêu năm?



- Đằng môn chủ nhất định có thể giết tên ma đầu đó! Báo thù rửa hận cho Phật tông ta.



Một vài dân chúng đến từ Lương Châu, Nhung Châu, cơ hồ ai ai đều tin phật. Họ hận Bùi Tam thấu xương, người đã tiêu diệt Ma Ni Tự, trong lòng luôn muốn có người tới tiêu diệt hủy diệt tên ma đầu của Phật tông. Nhưng tứ đại cường giả đương thời đã chết mất hai, chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn có tư cách đấu với Bùi Tam. Hy vọng của họ đều hoàn toàn đặt vào người hắn.



- Đằng môn chủ, nhất định có thể thắng ma đầu.



Phía dưới hết đợt này đến đợt khác, đủ loại thanh âm, hoặc là chửi bới Đằng Thanh Sơn, hoặc là ủng hộ Đằng Thanh Sơn. Bản thân Đằng Thanh Sơn không thèm để ý, hắn chỉ tự hỏi mình.



- Hừ!



Bên cạnh Đằng Thanh Sơn, Hồng Vũ lại tức giận hừ một tiếng



- Tên Bùi Tam rõ là hèn hạ, trước mặt vô số người lại lớn tiếng thách thức cha ta. Làm như vậy khiến người trong thiên hạ ai nấy đều biết cả. Bây giờ thời gian còn cách trận ở Bạch Mã hồ ba năm. Trong ba năm đó, người trong thiên hạ nhất định sẽ chờ đợi trận chiến, vô cùng chờ đợi.



- Nếu ba năm sau cha ta không đi ứng chiến, khẳng định sẽ bị người trong thiên hạ chê cười, nhục mạ. Thanh danh bị hủy diệt!




Hồng Lâm rõ ràng rất tức giận.



- Không cần phải đáp lời hắn.



Đằng Thanh Sơn cười nhạt:



- Trận này chấm dứt, Tần Thập Thất đã chết. Chúng ta cũng xem xong rồi, cần phải trở về. Cha, mẹ đứng lên lưng Tiểu Thanh đi.



Đằng Thanh Sơn lập tức an bài, cho vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan, cùng với Hồng Vũ, Hồng Lâm, Lôi Tiểu Như ba người đều bước lên lưng bất tử Phượng Hoàng.



Đằng Thanh Sơn nắm tay Lý Quân.



- Thanh Sơn, ba năm sau, trận đó … huynh…



Lý Quân không kìm được, nàng thấp giọng dò hỏi.



- Huynh sẽ đi.



Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng đáp.



- Hả?



Lý Quân cả kinh, nàng không khỏi run lên cầm tay Đằng Thanh Sơn.



Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân mỉm cười, nụ cười của hắn có sức ảnh hưởng rất lớn. Lý Quân không thể không buông lỏng tâm tình khẩn trương, Đằng Thanh Sơn nhẹ giọng:



- Tiểu Quân, muội yên tâm. Nếu không nắm chắc tý gì, huynh cũng không đi chịu chết đâu mà lo.



Lý Quân thở phào, nhưng rồi lại lập tức giọng lo lắng:



- Đến lúc đó người trong thiên hạ …



Lúc này Lý Quân đã nghe những tiếng thảo luận phía dưới.



- Những lời đó cứ để cho nó qua.



Đằng Thanh Sơn mỉm cười.



Vèo!



Lưu quang xé gió lướt đi, người trong gia đình Đằng Thanh Sơn bay về phía Đại Duyên Sơn.