Cửu Đỉnh Ký
Chương 74 : Dư âm
Ngày đăng: 19:18 20/04/20
Cơn mưa nặng hạt làm cho Hồng Chấn Kiệt toàn thân đều ướt sũng lạnh buốt, nhưng lúc này nơi cảm thấy lạnh nhất lại chính là tâm của hắn.
- Đằng Thanh Sơn! Ngươi đại nhân đại đức, tha cho ta một con đường sống đi!
Hồng Chấn Kiệt nuốt nước bọt trong cổ, một mặt lùi về phía sau, một mặt lo lắng nói:
- Ta, ta sẽ bỏ thê tử, ta sẽ lấy muội muội của ngươi làm chính thê! Muội muội của ngươi sau này chính là đại phu nhân của Bạch Mã bang ta. Ta sẽ nhường vị trí đại đương gia cho ngươi. Cầu xin ngươi, tha cho ta đi!
Hồng Chấn Kiệt "phịch" một tiếng quỳ xuống.
Đằng Thanh Sơn nhìn xuống Hồng Chấn Kiệt đang quỳ trên đất dập đầu xin tha.
- Cầu xin…
Miệng Hồng Chấn Kiệt còn đang nói, đột nhiên một đạo hàn quang chợt lóe lên, đâm thẳng vào chỗ yếu hại nơi ngực Thanh Sơn.
- Đi chết đi!
Sắc mặt Hồng Chấn Kiệt đỏ bừng, bộ dáng như điên cuồng.
Thực ra từ lúc Đằng Thanh Sơn hiện thân, Hồng Chấn Kiệt đã hiểu được, đối phương không thể tha mạng cho hắn bởi vì hắn đã biết được diện mạo thực sự của hung thủ. Nếu như đối phương không hiện thân thì hắn may ra còn có một cơ hội để giữ mạng. Vì vậy Hồng Chấn Kiệt cầu xin hoàn toàn là để khiến cho Đằng Thanh Sơn lơi lỏng cảnh giác, thi triển ra một đao mạnh nhất.
Nhất định phải giết chết Đằng Thanh Sơn!
Không phải Đằng Thanh Sơn chết thì chính là Hồng Chấn Kiệt hắn chết!
"Choang!" Tay phải Đằng Thanh Sơn kẹp lấy trường đao, lạnh lùng nhìn Hồng Chấn Kiệt. Cái thủ đoạn nhỏ này của Hồng Chấn Kiệt đối với người đã trải qua huấn luyện siêu cấp sát thủ thời hiện đại như hắn thì chỉ như trẻ sơ sinh. Đằng Thanh Sơn muốn làm chính là nhìn thấy đối phương vùng vẫy, giãy dụa rồi cứ lần lượt đập tan hy vọng của đối phương, cho đến khi đối phương suy sụp và tuyệt vọng.
Hồng Chấn Kiệt sắc mặt đại biến, liên tục kéo hai ba lần nhưng đều không nhúc nhích.
- Buồn cười!
Tay phải Đằng Thanh Sơn vừa nhúc nhích, trường đạo bị hắn kẹp lập tức lướt qua cổ Hồng Chấn Kiệt.
"Phụt!" Máu tươi tựa như hơi nước phun ra.
Đôi mắt Hồng Chấn Kiệt trợn tròn, dường như không thể tin mình lại chết như vậy.
- Ngươi…ngươi…
Hắn muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh đã vô lực ngã xuống, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm.
Giết chết Hồng Chấn Kiệt, trong lòng Đằng Thanh Sơn không hề có chút dao động.
Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn đi đến bên cạnh từng cỗ thi thể, kiểm tra một lượt để phòng ngựa có người chưa chết. Sau khi kiểm tra một lần toàn bộ một trăm bốn mươi sáu cỗ thi thể, lúc này Đằng Thanh Sơn mới lặng lẽ rời đi trong cơn mưa.
Đằng gia trang, trong gian phòng chính nhà Đằng Thanh Sơn.
Đằng Vân Long, vợ chồng Đằng Vĩnh Phàm và Thanh Vũ bốn người đều ở nơi này. Mọi người đều đang sốt ruột chờ đợi.
- Thanh Sơn liệu có xảy ra chuyện gì không?
Đáy lòng Viên Lan rất lo lắng.
- Nàng yên lặng một lát, đừng nói ở đây nữa! Thanh Sơn sẽ không sao đâu.
Đằng Vĩnh Phàm trách một tiếng. Y rất hiếm khi trách mắng Viên Lan, nhưng lần này hiển nhiên Đằng Vĩnh Phàm cũng rất lo lắng bực dọc.
- Mau, xem thử có ai còn thở hay không?
Nói đoạn, hắn vội vàng đi kiểm tra từng cỗ thi thể. Rất nhanh hắn liền phát hiện ra thi thể của thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt. Đôi mắt Hồng Chấn Kiệt vẫn trợn trừng như trước, chết không nhắm mắt.
- Tam đương gia! Người của Bạch Mã doanh tự tàn sát lẫn nhau!
Có mã tặc sợ hãi hét lên.
Đích xác có vài mã tặc giữa yết hầu vẫn còn vết đâm của trường thương, đó chính là một nhóm mã tặc tự tàn sát lẫn nhau.
- Đầu bị bắn thủng, ngay cả khôi giáp cũng bị bắn xuyên. Những người này toàn bộ đều là bị ám khí bắn chết.
Cũng có mã tặc hô lên.
Khuôn mặt tam đương gia vẫn bình tĩnh, không nói lời nào.
- Là cao thủ ám khí của Thiết Sơn bang! Chính là cao thủ ám khí đã đánh bay binh khí của đại đương gia! Hắn đến để báo thù!
Cũng có mã tặc nói.
- Tam đương gia! Chúng ta phải báo thù cho thiếu đương gia a!
- Tam đương gia!
Những tên mã tặc đầu mục chung quanh đều nhìn về phía tam đương gia. Một khi thiếu đương gia chết đi thì địa vị cao nhất của Bạch Mã bang chính là vị tam đương gia này.
- Là ám khí! Vương Hòa sư điệt và đại ca của ta đều vì ám khí kia nên mới chết!
Tam đương gia trầm giọng nói:
- Hơn nữa nhân mã Bạch Mã doanh này đều bị ám khí đó bắn chết. Về phần tự tàn sát lẫn nhau, chỉ là một màn do hung thủ ngụy tạo ra, khiến cho chúng ta nghi ngờ lung tung thôi. Hung thủ chính là cao thủ ám khí của Thiết Sơn bang đã giết chết Vương Hòa sư điệt và gián tiếp hại chết đại ca ta. Có lẽ Vương Thiết Sơn kia cũng góp phần trong đó!
Mã tặc xung quanh cũng đều tán thành với ý kiến này.
- Tam đương gia, ngài nói chúng ta phải làm sao đây?
Đám mã tặc đầu mục đều nhìn tam đương gia.
Tam đương gia lạnh lùng nói:
- Bất kể thế nào, chúng ta trước tiên phải tìm cho ra cao thủ ám khí của Thiết Sơn bang đó! Đợi đến khi tìm được rồi, Bạch Mã bang ta sẽ không tiếc tất cả bằm thây hắn thành vạn mảnh, cúng tế hương hồn đại ca ta và Chấn Kiệt!
- Bằm thây vạn mảnh!
Những tên mã tặc đầu mục đều thét lên.
Trên mặt tam đương gia ẩn chứa sát khí, nhưng đáy lòng lại mừng thầm: "Ha ha... Ông trời đã giúp ta rồi! Tên tiểu tử lỗ mãng Hồng Chấn Kiệt còn muốn làm đại đương gia sao? Hôm qua nó thoát được một mạng, ai ngờ hôm nay đã chết rồi! Ha ha...Từ nay về sau ta chính là đại đương gia của Bạch Mã bang. Báo thù? Cao thủ ám khí đó có thể giết sạch cả Bạch Mã doanh, đi báo thù không phải tự tìm chết hay sao?"
Ngoài miệng hô báo thù, nhưng đáy lòng tam đương gia lại không hề nghĩ như vậy.
Thù của Hồng tứ gia và Hồng Chấn Kiệt liên quan cái rắm gì đến hắn?
Tam đương gia trong Bạch Mã bang là thấp nhất, chịu khó chịu khổ nhiều nhất, nhìn có vẻ như thô lỗ, nhưng trên thực tế hắn lại người cực kỳ tàn nhẫn âm độc. Chỉ là khi Hồng tứ gia còn sống thì hắn không dám làm gì. Ngày hôm qua Hồng tứ gia đã chết, cho dù hôm nay Hồng Chấn Kiệt không chết thì hắn sau này cũng sẽ tìm một cơ hội để giết chết Hồng Chấn Kiệt.
"Từ nay về sau Nghi Thành chính là thiên hạ của ta!