Cửu Đỉnh Ký

Chương 77 : Khảo hạch nhập tông

Ngày đăng: 19:18 20/04/20


Ở tại cửa tửu lâu tổng cộng có bốn người, gã công tử sang trọng cùng một tên tráng hán lưng hùm vai gấu, toàn thân trang phục màu xanh đang sóng vai đứng, phía sau là hai tên hộ vệ cầm đao kiếm.



Nghe thấy lời châm chọc của Đằng Thanh Hổ, sắc mặt gã công tử trở nên khó coi, đây rõ ràng là không để cho gã thể diện!



"Hai người thấy được thì cứ thu!" Gã công tử trầm giọng đe dọa "Nếu không….hừ!" Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ cơ bản không thèm đếm xỉa đến gã.



Tên tiểu nhị vội hạ giọng khuyên can: "Hai vị khách quan, vị kia là nhị công tử của Vương gia Đông Thành, cũng là đệ tử Quy Nguyên tông, hắn còn đỡ chứ vị bên cạnh đó chính là bách phu trưởng Lý đại nhân của thành vệ quân quận Giang Trữ chúng ta, một câu nói liền có thể khiến hai vị khách quan vào đại lao đấy."



Thanh vệ quân bách phu trưởng? Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ đưa mắt nhìn nhau, Đằng Thanh Sơn cười, thản nhiên ngồi tại chỗ nói:



"Ha ha, công tử nhà giàu? Cẩu công tử nhà giàu! Bao tiền ăn một bàn liền bảo chúng ta đi, trong Lãm Nguyệt Lâu này khách nhiều như vậy, nếu như theo lời các vị nói ta bao tiền ăn rồi bảo các vị nhường bàn thì ai chịu? Không ai chịu đâu. Vị nhị công tử Vương gia gì gì đó, ngay cả một ngàn lượng bạc cũng không nỡ mang ra còn ở đây nói giả bộ công tử nhà giàu, ha ha…" Không còn băn khoăn về tông tộc, Đằng Thanh Sơn còn sợ cái gì? Trừ phi gặp tiên thiên cao thủ khó kiếm chứ hậu thiên cao thủ vẫn chưa ai khiến Đằng Thanh Sơn sợ hãi. "Ha ha ha.." Cả tửu lâu vang dội tiếng cười, ăn cơm ở đây không giàu thì cũng là địa vị cao quý, họ cũng vui vẻ đến xem nhiệt náo.



Sắc mặt gã công tử cùng tráng hán kia đều rất khó coi.



"Xem ra các ngươi không cho ta thể diện rồi!" Sắc mặt gã công tử trầm xuống, quát: "Bắt chúng cho ta!" Hai tên hộ vệ phía sau lập tức tiến lên trước.



"Mấy vị khách quan...." Tên tiểu nhị cũng sốt ruột.



"Mẹ kiếp! Ầm ĩ cái gì! Có tiền thì giỏi lắm à!" Một tiếng quát phảng phất như tiếng sấm vang lên trong Lãm Nguyệt Lâu, chỉ nghe thấy Bịch Bịch tiếng bước chân hỗn loạn, một đám người từ trên lầu đi xuống, Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ cũng quay đầu nhìn về phía cầu thang.



Đám người này toàn bộ trang phục màu đen, đại hán cầm đầu hệt như một con gấu đen đứng thẳng, trên mặt râu ria xồm xoàm, đôi mắt như chuông đồng, cả người cực kỳ cường tráng, trên tay áo màu đen hắn khoác còn thêu viền vàng.




"Không ngờ rằng quân sĩ Hắc Giáp quân yêu cầu lại được đề cao. Có thể nâng một ngàn cân mới là tân binh, còn phải trải qua sàng lọc nội bộ…" Không ít người sôi nổi bàn luận.



Đằng Thanh Hổ lại thầm thở phào một hơi.



Bởi vì sau khi Đằng Thanh Hổ luyện tập Hổ Quyền, sớm đã có thể nâng được cự thạch hai ngàn rồi.



"Không nghĩ tới khảo hạch nhập tông chính là thứ này." Đằng Thanh Sơn cười nhạt.



Một đám người quây thành một vòng tròn, từng người bước vào trong đó bắt đầu tiến hành khảo hạch, Đằng Thanh Sơn đứng hàng sau cùng, đồng thời cũng quan sát khảo hạch của người khác. "Hây!" Một hán tử cường tráng, hừ mạnh một tiếng liền nâng cự thạc năm trăm cân lên. "Còn nâng được tảng khác không?" Một đệ tử Quy Nguyên tông ngồi ở một bên, tay cầm bút lông lạnh nhạt dò hỏi.



Hán tử kia thật thà lắc đầu nói: "Một ngàn cân, tôi vẫn nâng không nổi." "Ừm, đây là thẻ của ngươi! Trước tiên sang một bên chờ đi." Một đệ tử Quy Nguyên tông khác ném cho hán tử một tấm thẻ.



"Ha ha… tới ta!" Một nam tử thể trạng ục ịch, tai to mặt lớn đem đại thiết chùy trong tay ném sang bên cạnh, đại thiết chùy nện xuống đất phát ra tiếng vang rầm trời, sau đó hắn ưỡn cái bụng to đi về phía cự thạch một vạn cân rồi nắm lấy cự thạch đó.



"Ôi!" Nam tử ục ịch vừa phát lực, mặt đất đột nhiên rung rinh.



Nam tử này đã nâng cự thạch vạn cân lên đến vị trí cổ nhưng thế nào cũng vô phương nâng lên được nữa, nam tử ục ịch này thở phì phò mấy ngụm khí, rống giận mấy tiếng đều không thành công, chỉ có thể buông cự thạch xuống Rầm một tiếng.



"Thiếu chút nữa! Đáng tiếc, nhị lưu võ giả." Tên đệ tử Quy Nguyên tông bàn giấy kia hỏi, "Tên, tuổi tác của ngươi?" "Chu Đạt, hai mươi sáu tuổi!" Nam tử mập mạp nhặt thiết chùy lên, hừ hai tiếng, trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Mẹ kiếp! Ở nhà nâng được, tới đây thế đéo nào cũng nâng không nổi nhỉ."