Cửu Đỉnh Ký
Chương 76 : Quận Giang Trữ
Ngày đăng: 19:18 20/04/20
Bầu trời giống như một chiếc đĩa màu xanh lam tuyệt đẹp. Phía chân trời lững lờ vài đám mây trắng tinh phảng phất như tơ lụa mềm mại đang trôi.
Gió khe khẽ thổi mang theo mùi máu tanh!
"Ha ha… Thanh Sơn, bọn cường đạo này chủ yếu là tặng bạc cho chúng ta!" Thanh Hổ đang lục soát từng cỗ thi thể cường đạo trên mặt đất cười ha hả nói. Xung quanh con đường là mười ba cỗ thi thể, trong đôi mắt những cỗ thi thể đều hiện lên nét kinh hãi hoặc là điên cuồng, toàn bộ thân dính đầy vết máu nằm trên đất.
Mười tám tên cường đạo này là một phần nhỏ trong lũ cường đạo vừa mới cướp hai huynh đệ Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ.
Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ liên thủ đuổi giết đám cường đạo, sau đó tiêu diệt luôn tên trùm sỏ nên khiến cho những tên khác bỏ chạy tứ tán.
"Chúng ta không cưỡi ngựa lại chỉ đeo một túi đồ, thoạt nhìn không mang binh khí. Đám cường đạo kia không cướp chúng ta thì cướp ai?" Đằng Thanh Sơn cười ha hả, hắn cũng lục soát vàng bạc trong ngực từng cỗ thi thể.
"Thanh Sơn, đệ đừng nói nữa. Lục soát bạc của cường đạo thật thống khoái." Thanh Hổ cười sung sướng. "Vẫn là đệ thông minh. Ban đầu huynh còn định bảo chúng ta gấp rút lên đường với tốc độ nhanh nhất trong vòng một ngày chạy tới quận Giang Trữ. Nếu gấp rút lên đường như vậy có lẽ không kiếm được bạc rồi."
Nghi Thành cách quận Giang Trữ cũng không xa lắm.
Quận Giang Trữ ở phía đông Nghi Thành. Hai người xuất phát cũng không cần vòng qua Đại Duyên Sơn mà chỉ cần men theo đại lộ thông suốt đi về phía trước là được. Con đường này dài tầm hơn ba trăm dặm, theo đường này Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ hoàn toàn có thể trong một ngày tới nơi.
"Quy Nguyên Tông thu nhận người cũng chỉ vào một ngày nóng nhất và lạnh nhất trong năm. Một là mười hai tháng sáu, một là mùng sáu tháng mười hai!" Đằng Thanh Sơn đứng dậy vừa đếm bạc vừa nói: "Chúng ta đi từ sáng sớm mùng ba tháng mười hai, vội gì chứ? Nếu không đến quận Giang Trữ cũng lãng phí tiền khách sạn!"
"Được thôi, nghe theo lời đệ." Thanh Hổ đếm số bạc vụn trên tay, giọng rất đắc ý: "Thanh Sơn, huynh thu được khoảng hơn hai mươi lượng bạc. Đệ thì sao? Tên thủ lĩnh cường đạo kia bạc trên người hẳn không ít chứ?"
"Vâng! Tên thủ lĩnh cường đạo đó quả là có nhiều bạc nhất. Trong ngực có ba thỏi bạc, các tên lâu la khác đều là bạc vụn, chỗ đệ cộng tất cả là hơn sáu mươi lượng bạc." Đằng Thanh Sơn cũng cười rồi cất số bạc này vào trong túi hành lý sau lưng. Trên đường có cường đạo đánh cướp, giết cường đạo xong đổi lại cướp tiền, quả thực cũng là chuyện cực kỳ thú vị.
Đằng Thanh Hổ vui vẻ quên cả mệt: "Ha ha… Thanh Sơn, hơn ba trăm dặm đường này chúng ta dọc đường ăn uống vui đùa, bây giờ đi cũng sắp được ba ngày rồi đấy. Bạc mang theo một chút không tốn, lại còn còn kiếm được hơn ba trăm lượng bạc!"
Sáng sớm mùng ba tháng chạp, hai người rời khỏi Đằng gia trang.
Đằng Thanh Hổ vừa ăn cũng gật đầu liên hồi: "Ừm ừm.. Thịt này không tệ, ăn rất ngon. Rượu này cũng rất nguyên chất, rất thú vị." Mặc dù Lãm Nguyệt Lâu này giá quá đắt đỏ nhưng mùi vị đích xác không như bình thường.
"Thanh Sơn, đệ xem những người vào tửu lâu này không phải là nhà giầu thì đều là người có địa vị. Tên nào cũng vậy. Khà khà..." Đằng Thanh Hổ cười nói.
"Vâng" Đằng Thanh Sơn cũng cười rồi gật đầu.
Ngay lúc hai người đang ăn uống vui vẻ thì có một thanh âm từ bên ngoài truyền đến.
"Cái gì? Đông khách sao?" Thanh âm bất mãn vang lên. "Ta hôm nay chính là mở tiệc mời huynh đệ ta nên đặc biệt đến Lãm Nguyệt Lâu các ngươi. Tầng ba cao cấp không có mà ngay cả vị trí bình thường như tầng một, tầng hai cũng không có sao?"
"Khách quan, hết chỗ rồi." Tên tiểu nhị không chút tức giận.
Một gã công tử toàn thân bạch bào đứng ở cửa tầng một đưa mắt liếc nhìn vào bên trong. Ánh mắt dừng lại trên người Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ.
Dù sao thì đúng là từ cách ăn mặc, khí chất có thể phán định ra thực lực, thân phận mỗi người. "Hai tiểu tử này, một tên quay lưng ta không nhìn rõ, còn tên khác la hét ầm ĩ, mặt mày hớn hở, rõ ràng chưa từng thấy qua cảnh này."
Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ cũng không để ý đến lời người ngoài cửa. Hai người vẫn vui vẻ ăn uống lại còn nhìn xuyên qua song cửa ngắm cảnh sắc bên ngoài, thoải mái đàm luận.
"Hai vị khách quan." Tiểu nhị đột nhiên chạy đến bên cạnh hai người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ.
"Hả?" Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu.
"Vị khách quan kia hy vọng hai vị có thể nhường cái bàn này cho họ. Hai người gọi món hết bao nhiêu vị khách quan kia đều trả hết." Tiểu nhị nói. "Không biết hai vị khách quan có thể đáp ứng hay không?"
Thanh Hổ vừa nhai thịt trong miệng vừa ngẩng đầu trừng mắt với tiểu nhị, gã cười nhạo liếc mắt sang vị quý công tử bên ngoài: "Hắn bao? Mẹ kiếp! Bảo chúng ta đi cũng dễ thôi. Để lại một ngàn lượng bạc hai huynh đệ chúng ta lập tức rời đi. Nếu hắn keo kiệt không nỡ bỏ ra vậy thì ngươi trực tiếp bảo hắn cút đi!"
Đằng Thanh Sơn nâng chén rượu uống một hớp, mỉm cười nhìn sự tình phát triển.