Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Chương 118 :
Ngày đăng: 08:41 19/04/20
“Làm sao có người biết là chúng ta làm được?” Trong khu rừng ở thành Tây, Nhẫm Cửu khổ não gãi đầu, “Lúc đó trong phòng làm sao còn có ai được…”
“Lúc đó trong phòng tuyệt đối không thể có người.” Sở Cuồng định luận, hắn cụp mắt nghĩ một hồi, “Là người phục thị, mệnh lệnh đầu tiên của hắn là hồi báo tin tức, có lẽ hắn dùng phương thức liên lạc chỉ hắn và người sở hữu mới có để truyền tin, còn có một khả năng nữa, đó là người sở hữu vốn không biết ai giết người phục thị, hắn chỉ tìm một cái cớ để bắt sáu chị gái của cô để uy hiếp cô. Hơn nữa, theo thời gian cho thấy, ít nhất mười ngày trước họ đã bị bắt về Châu phủ rồi, từ đó suy đoán rằng khả năng thứ hai có vẻ cao hơn.”
Đầu óc Nhẫm Cửu trống rỗng, sáu tỷ tỷ của nàng lẽ nào đều giống như Tam tỷ…
Sở Cuồng lấy trong y phục ra một vũ khí màu trắng, đưa cho Nhẫm Cửu, đặt trong tay nàng rồi dạy: “Trên người cô có máy nhận dạng của tôi, bởi vậy có thể sử dụng vũ khí này bất kỳ lúc nào, bình thường lúc không sử dụng thì đặt chỗ nào dễ lấy nhất, theo quần áo của các hạ thì cài vũ khí ở eo là thích hợp nhất, ngoài ra, lúc sử dụng xin hãy chú ý, nhất định phải ấn nút ở đuôi trước, nếu không sẽ không sử dụng được, cuối cùng, vì đây là vũ khí có tính sát thương, đối với vật hữu cơ tính sát thương rất lớn, bởi vậy xin hãy sử dụng cẩn thận.”
Nhẫm Cửu ngơ ngác ngước nhìn hắn, Sở Cuồng đưa đồ cho nàng xong, lùi lại vài bước, Nhẫm Cửu ngạc nhiên hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Người đối phương muốn tìm là tôi, sự tình cũng do tôi mà ra, đương nhiên tôi phải giải quyết, tôi sẽ đến quan phủ, bảo họ thả người nhà cô ra.”
Nhẫm Cửu mấp máy miệng, Sở Cuồng đã quay người đi, nàng vội nhấc chân bước theo: “Máy… máy nhận dạng của ngươi còn ở chỗ ta…”
“Ừ.”
“Mấy thứ đồ lợi hại của ngươi chẳng phải cần máy nhận dạng mới có thể dùng sao?”
“Ừ.”
“Vậy nếu… nếu ngươi bị bắt, chẳng phải không thể nào trốn thoát được sao?”
Cuối cùng Sở Cuồng cũng nghiêng đầu nhìn Nhẫm Cửu, trong mắt Nhẫm Cửu có quá nhiều cảm xúc, phức tạp đến mức khiến Sở Cuồng không thể nào phân tích hết, nhưng trong số những cảm xúc của nàng có lẽ cũng có vài phần lo lắng bất an thật sự, trong hình huống thế này nàng vẫn lo lắng cho tính mạng của hắn sao…
Mọi người đều ngẩn ra: “Muội sợ quan phủ xuất ngôn phản ngữ sao?”
Nhẫm Cửu gật đầu, có những chuyện Sở Cuồng không nói, nhưng trải qua mấy ngày nay, sao nàng có thể vẫn còn đơn thuần, không nghĩ nhiều một chút được, Sở Cuồng nói đúng, chuyện gì cũng phải có dự tính xấu nhất: “Tên Khâm sai kia… À, có thể nói là hắn dùng cách nghĩ của một người nào đó ở Kinh thành để làm việc… Có thể nói là hắn nghe theo lệnh Hoàng đế làm việc, trước đó hắn muốn diệt khẩu có thể nghĩ đến việc giết hết cả trại chúng ta, lúc này Hoàng đế cũng có khả năng nghĩ đến việc giết chúng ta diệt khẩu.”
Vừa nói xong, mọi người bỗng yên lặng: “Sơn trại… thật đã mất rồi sao?” Ngũ tỷ khàn giọng hỏi.
“Người đã chạy được hết, nhưng không thể quay về trại nữa.” Nhẫm Cửu nhẹ giọng nói, “Tốt nhất là cũng không nên ở trấn Chi Lương nữa, các tỷ tỷ vẫn nên cùng muội đi về phía Nam hoặc lên phía Bắc đi, đến nơi mà thế lực của triều đình không vươn tới được để sống tiếp.”
Ngũ tỷ lắc đầu: “Trấn Chi Lương cách Kinh thành xa như vậy mà lúc xui xẻo thì vẫn xui đó… Chúng ta đi đâu cũng như nhau thôi.”
“Hơn bữa bây giờ bọn ta không chỉ có một mình nữa.” Tứ tỷ tiếp lời, “Chồng con của bọn ta đều ở trấn Chi Lương… Bọn ta có thể chạy đi đâu được?”
Nhất thời mọi người đều yên lặng.
“Sẽ có cách mà!” Thấy sắc mặt các tỷ tỷ hơi ngả lòng, Nhẫm Cửu cố gắng lấy tinh thần nói, “Các tỷ phu và bọn trẻ có thể cùng đi mà! Chúng ta có thể tìm một nơi hẻo lánh, lúc mới bắt đầu, nghèo một chút, khổ một chút cũng không sao, rồi sẽ ổn mà! Có thể cùng sống tiếp mới là quan trọng nhất! Nếu không…”
Nếu không thì thứ Sở Cuồng đổi lại chẳng phải không còn ý nghĩa gì nữa sao?
Còn chưa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “xoẹt” xé gió truyền đến, Nhẫm Cửu bỗng thấy Tứ tỷ đứng trước mặt mình đột nhiên ngã gục xuống đất, Nhẫm Cửu vội đỡ lấy, nhưng tay lại dính đầy máu ươn ướt! Sau lưng Tứ tỷ cắm một mũi tên!
Mũi tên có quan ấn…