Cửu Gia Đừng Làm Vậy
Chương 129 :
Ngày đăng: 08:41 19/04/20
Được Sở Cuồng ôm, tay Nhẫm Cửu hoàn toàn không biết để đâu, suy trước tính sau, một tay nàng khẽ móc vào chiếc túi trước ngực Sở Cuồng.
Ánh mắt Sở Cuồng thoáng dừng lại trên ngón tay Nhẫm Cửu, hắn bỗng cảm thấy Nhẫm Cửu móc vào như vậy giống như đang cào cấu trong y phục hắn, khiến hắn không kìm được mà thấy lòng nhột nhạt. Hắn vội dời mắt bước về phía trước, thông đạo trống rỗng vang vọng tiếng bước chân hắn, sau khi đi được một đoạn, Nhẫm Cửu đột nhiên nhớ ra điều gì hỏi: “Vết thương của ngươi sao rồi? Ôm ta như vậy không sao chứ?”
“Trọng lượng của cô có thể bỏ qua không tính.” Sở Cuồng nghiêm túc nói, “Vết thương có hơi đau, nhưng không phải do trọng lượng của cô gây ra.”
“Ờ…” Nếu Sở Cuồng kiên trì muốn ôm nàng không buông tay, Nhẫm Cửu cũng không cố chấp nữa, nàng đổi chủ đề, “Nói ra thì vũ khí của ngươi sao đạo sĩ kia lại dùng được vậy? Chẳng phải cần tiến hành nhận dạng thân phận gì đó sao?”
“Vũ khí sơ cấp không cần ràng buộc thân phận, ở hành tinh mẹ của tôi, bất kỳ ai cũng có quyền mang súng, đây là một hành động tự phòng vệ, còn vũ khí trung cấp và vũ khí quân sự thì cần nhận dạng thân phận mới dùng được. Vũ khí sơ cấp đủ tạo thành sát thương chí mạng với các người, nhưng đối với tôi nhiều nhất cũng chỉ tổn thương một bộ phận trên cơ thể, tôi đã tự điều dưỡng ba ngày rồi, chín mươi phần trăm vết thương đã hồi phục, bởi vậy…” Sở Cuồng khựng lại, dường như không quen giải thích như vậy, “Không cần lo lắng.”
Nhẫm Cửu ngẩn ra, nhất thời không biết tiếp theo phải nói gì.
Hang động tối đen, chỉ có đèn trên vai Sở Cuồng là ánh sáng duy nhất, tiếng thở của hai người và tiếng bước chân đều vô cùng rõ ràng trong không gian yên tĩnh này, bỗng nhiên, bước chân Sở Cuồng khựng lại.
Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hơi có xấu hổ, Sở Cuồng cúi đầu, ánh mắt hơi tế nhị. Nhẫm Cửu chưa từng được ôm trong tư thế này, cũng chưa nhìn thẳng vào một nam nhân trong hoàn cảnh yên tĩnh ẩn mật như vậy, ánh mắt nghiêm túc của Sở Cuồng bất giác khiến gương mặt thô lỗ nhiều năm của nàng hơi ửng đỏ, nàng thở dốc nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Cô…” Sở Cuồng ngập ngừng lên tiếng, “Tè ra quần rồi sao?”
Nhẫm Cửu xấu hổ cứng đờ mặt: “Tè… cái gì?”
Sở Cuồng nghiêm túc lặp lại: “Ra quần.”
“……”
Sở Cuồng nhíu mày: “Tôi có cảm giác áo ở bụng bị ướt rồi.”
Khóe miệng Nhẫm Cửu giật giật, nàng ngờ vực thò tay sờ xuống mông, chạm phải một vùng ướt đẫm, lòng nàng “rắc rắc”, rút tay lên, mượn ánh đèn trên vai Sở Cuồng, Nhẫm Cửu bỗng ngây người, đây là…
Một tay máu me đầm đìa!
Sở Cuồng mặt không biểu hiện nhìn hắn, lý trí phân tích tình hình, vũ khí trong tay tuy vẫn nhằm vào Phó Thanh Mộ, nhưng sát khí đã không còn cuồn cuộn như lúc trước: “Khai rõ, tại sao anh lại ở đây, vừa rồi là thứ gì, bây giờ anh còn có mục đích gì?”
Phó Thanh Mộ dường như vừa trốn vừa hét đã mất hết sức lực, hắn rũ rượi dựa vào tường đá, cười khan mấy tiếng: “Ta còn có mục đích gì nữa? Có thể sống sót ra khỏi nơi quỷ quái này chính là mục đích lớn nhất của ta đó.” Hắn đưa tay ra hiệu, “Ở đây thông với động huyệt phía sau thác nước, sau khi ép các người thoái lui ta thuận theo động huyệt đến đây, vốn muốn tìm lối ra khác, nhưng lại vô tình đi vào trong này, bốn phía đều là tường đá, đến khi ta muốn tìm lại đường cũ quay về thì đã không tìm thấy nữa, ta đi trong này ba ngày ba đêm rồi, ngoài những con rắn trắng khiến người ta nảy sinh ảo giác kia thì không còn thấy vật sống gì nữa, các người, coi như là người đầu tiên đó, ha ha…”
Nhẫm Cửu im lặng: “Ở đây không có đồ ăn thức uống, làm sao sống ba ngày ba đêm?”
“Không thấy sao? Ăn mấy con rắn trắng vừa rồi đó.” Phó Thanh Mộ liếm miệng, “Bọn chúng phụ trách hù dọa ta, còn ta phụ trách uống máu chúng sau khi bị hù xong.”
Nhớ lại cảnh tượng hôm đó bị nam nhân này ấn xuống đất suýt chút cắn đứt cổ mình, Nhẫm Cửu âm thầm lui về phía sau một bước. Nàng nghĩ lại, không đúng, hai con rắn vừa rồi Phó Thanh Mộ bắn chết đều hóa thành mây khói, hắn đi đâu lấy máu của chúng uống đây? Hay là lúc hắn uống máu chúng đều dùng tay không để bắt rắn? Giống như sau khi Nhẫm Cửu nhìn thấy bàn tay trắng kia, mặt không biểu hiện bóp lấy nó, chùi sạch sẽ, sau đó cắn một phát hút sạch máu?
Chỉ nghĩ thôi Nhẫm Cửu đã cảm thấy sởn gai ốc toàn thân.
Xem ra phong hiệu đạo sĩ quỷ đói này không phải người giang hồ vô duyên vô cớ đặt cho hắn. Để sống sót, người này còn tàn nhẫn độc ác hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng…
Sở Cuồng vẫn chưa hết đề phòng: “Tại sao lại cứu chúng tôi?”
Phó Thanh Mộ cười nói: “Sở huynh, ta đi trong này ba ngày ba đêm rồi, không thể để ta tìm cho mình chút hi vọng sao? Ta biết trang bị trên người huynh có năng lực ghê gớm, nhất định có thể đưa ta ra ngoài. Hơn nữa đây là chuyện đôi bên cùng có lợi mà, giống như ban nãy, ta đã hoàn toàn luyện tập được cách không chịu ảnh hưởng của mấy con rắn trắng kia nữa, nhưng hiển nhiên là các người vẫn chưa làm được, quãng đường tiếp theo ta có thể giúp các người trừ khử rắn trắng, các người có thể chuyên tâm tìm đường, chẳng phải là cách đôi bên cùng có lợi sao?”
Sở Cuồng suy nghĩ một lúc: “Phủ quyết đề nghị, tôi không muốn đưa anh ra ngoài.” Giọng điệu hắn khơi khiêu khích, dường như có mấy phần đắc ý, “Nói ra thì hôm đó sau khi anh bắn tôi và Nhẫm Cửu xuống thác nước, tôi đã kích hoạt độc tính tiêm vào người anh, mấy ngày nay các hạ có dễ chịu không?”
Ánh mắt Phó Thanh Mộ khẽ trầm đi.
Nhẫm Cửu hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn Sở Cuồng, thấy trên gương mặt nghiêm túc của hắn ẩn giấu chút ý cười, lúc này nàng mới biết, cho dù là người bình tĩnh như Sở Cuồng cũng có lúc thù vặt cũng phải báo như vậy…
Nhưng mà…
Báo như vậy thật khiến người ta thấy sảng khoái quá!