[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình
Chương 81 : Quyết tâm trong đêm
Ngày đăng: 21:00 16/09/19
Tiểu hồ ly: “…” Hai cái ‘cùng ngủ’ đó giống nhau sao? Cặp mắt xanh như ngọc của tiểu hồ ly nhìn Mân Nương không chớp, muốn xem phản ứng của nàng ra sao.
Vì sợ Mân Nương bị nguyên hình của mình dọa chết như ở kiếp trước nên những năm qua, hắn cố tình để lộ rất nhiều sơ hở, muốn nàng từng bước thích ứng với thân phận của mình.
Nhìn tình cảnh bây giờ, sợ là Mân Nương đã sớm đoán ra thân phận của hắn, chỉ là không nói ra mà thôi.
Nhưng không biết câu “Mân Nương có thể đi ngủ cùng ngài” kia còn hiệu lực hay không…
Lý Mân vừa trông thấy tiểu hồ ly thì vui sướng vạn phần, sau khi âu yếm một hồi, dù nàng có là đại ngốc thì bị cặp mắt hồ ly sáng ngời có hồn nhìn không chớp như vậy cũng không bình tĩnh nổi.
Nàng vốn nghĩ công tử là thần tiên trên trời trong truyền thuyết, nghĩ thần tiên cũng là người tu luyện mới đắc đạo, bản chất vẫn là người, dù nàng có bị công tử ‘ấy ấy’ cũng không sao — không phải Mân Nương dễ dãi, nhưng ở Đại Tống này ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhà nào nuôi nha hoàn, chỉ cần không quá xấu và không có bệnh kín thì cuối cùng đều trở thành công cụ ấm giường cho nam chủ nhân, nhất là đối với những nam chủ nhân chưa có thê tử.
Công tử chưa thành thân nên Lý Mân và bọn Đồng Hoa đều cho rằng nàng sớm muộn cũng là người của Hồ công tử. Hơn nữa Lý Mân cũng thích công tử, nên mới có một màn thổ lộ mạnh dạn thế kia.
Nhưng sau khi nhìn thấy nguyên hình của công tử, nàng mới biết công tử chính là tiểu hồ ly. Lý Mân không sợ hãi, chỉ là nghĩ đến việc mình lên giường cùng một tiểu hồ ly thì cảm giác là lạ — nàng có thể ôm tiểu hồ ly vào trong ngực chơi, nhưng còn chuyện thị tẩm… Tiểu hồ ly nhỏ như vậy, ‘chim nhỏ’ của hắn chẳng phải còn nhỏ hơn sao, có khi nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nữa kìa. Đồng Hoa nói với nàng, tuy ‘chim nhỏ’ của đàn ông được kêu là ‘nhỏ’ nhưng nếu quá nhỏ thì cuộc sống sau này sẽ không có ‘phúc’. Tục ngữ có câu: lớn thì sống tốt, sống tốt thì lớn… (ý nghĩ của Mân Nương bắt đầu lệch đến đâu đâu…)
Nghĩ đến đó, Lý Mân không dám nhìn vào mắt tiểu hồ ly nữa. Nàng ôm tiểu hồ ly ra khỏi phòng công tử.
Tiểu hồ ly nho nhỏ, mềm mại, còn thơm thơm, ấm áp cuộn trong lòng nàng. Lý Mân thật sự không thể liên hệ tiểu hồ ly mềm mại như vậy với công tử dịu dàng lại thanh lãnh. Vì vậy, dù đã biết công tử chính là tiểu hồ ly, nàng vẫn ôm tiểu hồ ly để xuống lầu — không hiểu sao nàng cảm thấy ngột ngạt khi ở trong phòng công tử.
Tiểu hồ ly cuộn người trước ngực nàng, nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên người nàng. Khi hắn hóa thành người luôn cố tình tạo cảm giác xa cách nên Mân Nương cũng không thân thiết lắm với hắn; nhưng một khi đã biến thành tiểu hồ ly, nàng sẽ yêu thương, sủng ái hắn ra mặt.
Bởi vậy, Hồ Lân nguyện ý hóa thành tiểu hồ ly.
Vốn tiểu hồ ly còn có chút giận dỗi trong lòng nên không để ý thấy Mân Nương chỉ mặc bộ áo mùa xuân khá mỏng. Hắn rúc vào trước ngực nàng, vừa lúc đụng chạm trực tiếp với hai gò tuyết trắng bên trong cái yếm, máu mũi lại lần nữa trào dâng…
Tiểu hồ ly bình tĩnh chùi máu mũi.
Lần này hắn nhất định sẽ để Lý Mân chủ động thổ lộ tình yêu với hắn!
Đây là cố chấp duy nhất trong mấy trăm năm qua của hắn!
Lúc đó Mân Nương đã ôm tiểu hồ ly vào trong rừng cây ngô đồng, bước chân hướng về phía bờ sông Biện Thủy. Nàng vừa đi vừa vuốt ve tiểu hồ ly, thấp giọng nói chuyện với hắn: “Tiểu hồ ly, ta mang người đến nơi mà ta thích nhất. Mỗi lần Lão Hòe ép ta niệm kinh văn, ta đều trốn đến đây để giả vờ đang học thuộc lòng, nhưng thực ra ta tới đây để ngủ…”
Lý Mân ôm tiểu hồ ly nằm trên bãi cỏ hơi dốc trên bờ sông Biện Thủy, vừa phơi nắng vừa nghĩ ngợi.
Nàng là một cô gái bình thường, lại bị bạn thân Đồng Hoa ‘phổ cập giáo dục’ rất nhiều ‘bí mật phòng the’. Tuy nàng thích công tử, đã thổ lộ rồi, cũng đã biết công tử có thể hóa thành tiểu hồ ly, biết hắn đang đợi quyết định của nàng, nhưng nàng vẫn phân vân do dự. Giờ đây, nàng không chỉ nghĩ đến vấn đề kích thước ‘con gà nhỏ’ của tiểu hồ ly mà còn nghĩ về vấn đề nhân thú, sinh hạ đời sau.
Lý Mân đã nghĩ đến tương lai nếu mang thai với công tử, không biết sẽ sinh ra một tiểu hồ ly hay một em bé loài người, hay là nửa người nửa hồ ly…
Nghĩ mãi nhưng không ra đáp án, Lý Mân quyết định nằm yên, dần ngủ thiếp đi dưới ánh nắng mặt trời cuối xuân.
Tiểu hồ ly đợi mãi mà không được nghe câu trả lời, hắn suy tính được mất rất lâu, cuối cùng phát hiện Lý Mân đã ngủ rồi. Hắn không khỏi tức giận, há miệng cắn hạt nhỏ nhô lên dưới lớp áo yếm của nàng.
Lý Mân đang ngủ ngon, mơ thấy công tử ngọc thụ lâm phong, áo trắng phấp phới đang ôm mình cưỡi mây bay trên trời, gió thổi vù vù qua mặt nàng. Đang nằm mộng đẹp như vậy, bỗng nhiên trước ngực nhói đau, nàng lập tức mở mắt, phát hiện tiểu hồ ly đang ngậm hạt ngọc nhỏ trước ngực nàng, đang ra sức gặm!
Lý Mân bị hắn gặm đến mức toàn thân nhũn ra, nàng vội lôi tiểu hồ ly ra, giơ hắn trước mặt mình, dùng giọng nói yêu kiều để làm nũng: “Tiểu hồ ly a, cho Mân Nương suy nghĩ một lát có được không? Dù sao hai ta cũng là nhân thú a…”
Tiểu hồ ly: “…” Nhân thú? Nhân thú! Đã ở cùng nhau mấy kiếp, lần đầu tiên Hồ Lân mới ý thức được, hắn và Mân Nương đúng là nhân thú!
Hắn co đầu, rụt vào trong lòng Lý Mân.
Lúc này tiểu hồ ly đã hạ quyết tâm — dù sao hắn đã cắn qua meo meo của Mân Nương, vì vậy dù nàng có không đồng ý, hắn cũng sẽ làm nàng chịu trách nhiệm! (Kui: ô hay?)
Trước lúc đi ngủ, Lý Mân đặt tiểu hồ ly trên giường, bản thân nàng thì đi tắm rửa.
Đến khi Lý Mân tắm rửa xong, xuất hiện từ đằng sau tấm bình phong, tiểu hồ ly đang nằm trên giường không nhịn được liếc mắt nhìn qua.
Mân Nương vừa tắm rửa xong, mái tóc dài đen mềm buông trước ngực, trên khuôn mặt trắng nõn như được phủ một lớp phấn hồng, đôi mắt vốn đã long lanh như nước lại càng thêm ướt át, ánh mắt mê mang, toàn thân tỏa ra một loại hơi thở trong lành mềm mại, thân thể đầy đặn bị khí lạnh của ban đêm khiến cho hơi run rẩy.
Trong lòng tiểu hồ ly cũng run rẩy theo.
Hắn hít sâu một hơi, cặp mắt hồ ly xanh như ngọc đã biến thành màu lá cây đậm từ bao giờ, hơi híp lại.
Lý Mân hồn nhiên không hề phát hiện ra, nàng đã chuẩn bị nước, thả tiểu hồ ly vào trong. Đến khi toàn thân tiểu hồ ly ướt đẫm, nàng nhấc tiểu hồ ly ra, dùng nước xà bông rưới lên toàn thân hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.
Tiểu hồ ly được nàng xoa cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn nhắm mắt, phơi bụng hưởng thụ.
Lý Mân xoa nắn một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến tiểu hồ ly chính là nguyên hình của công tử, trong lòng bất chợt xao động. Nàng âm thầm kéo chân sau tiểu hồ ly ra phía ngoài, muốn nhìn bộ phận kia của tiểu hồ ly.
Tuy tiểu hồ ly là cáo đen, nhưng phần bụng thì trắng như phấn, trông rất dễ thương. Mà bộ phận tượng trưng cho giới tính của hắn thì nho nhỏ, màu hồng phấn nhạt, chỉ lớn bằng ngón cái Lý Mân, hơn nữa có vẻ mềm mại.
Tim Lý Mân bắt đầu đập nhanh hơn, nàng liếc nhìn tiểu hồ ly, thấy hắn đang nhắm mắt, dường như đã ngủ say, cả việc chân sau bị kéo ra, ‘chim nhỏ’ bị lộ cũng không hay biết.
Mặt Lý Mân bắt đầu nóng lên, nhưng nàng vẫn to gan vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng trêu chọc ‘con gà nhỏ’ hồng hào nõn nà của tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly dường như vẫn đang ngủ mê mệt như cũ, không hề phát hiện Lý Mân đang thực hiện hành vi ‘quấy rối tình dục’ với hắn.
Lý Mân liếc nhìn hắn, sau đó tiếp tục dùng đầu ngón tay gẩy gẩy ‘con gà nhỏ’ của tiểu hồ ly.
Lúc này, nàng chợt phát hiện có chuyện lạ — ‘con gà nhỏ’ của tiểu hồ ly bắt đầu thay đổi, trở nên cứng hơn, màu sắc cũng biến khác, từ màu hồng nhạt dần chuyển thành màu hồng.
Lý Mân nhìn đồ vật màu hồng kỳ lạ kia của tiểu hồ ly, nàng nhớ đến lời của Đồng Hoa ‘to thì sống tốt’, không khỏi bật cười.
Nàng đang mỉm cười nhìn ‘gà nhỏ’ của tiểu hồ ly, thình lình mắt hắn bỗng mở to, cặp mắt hồ ly xanh mê mang nhìn nàng.
Lý Mân bị bất ngờ không kịp phản ứng, nụ cười trên mặt cứng đờ, nàng đành nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn hắn nữa: “A ha ha…”
Tiểu hồ ly: “…”
Chỉ trong nháy mắt, tiểu hồ ly đã biến thành công tử, thân thể thon dài nằm trên giường Lý Mân, cặp mắt xanh khó dò vẫn nhìn nàng không chớp.
Dù ở kiếp nào, Lý Mân cũng là một người có tính tò mò rất lớn. Nàng biết rõ công tử sẽ tức giận, nhưng vẫn không kìm được đi nhìn bộ phận kia của công tử, muốn nhìn xem ‘gà nhỏ’ của công tử có nhỏ giống như tiểu hồ ly không.
Hồ Lân để lộ nửa thân trên, nằm tại chỗ nhìn Lý Mân đang dùng đôi mắt trong như nước để nhìn nơi đó của hắn không chớp, hơn nữa nàng càng nhìn, mắt càng mở to hơn.
Vì thế, hắn thản nhiên kéo ra chăn bông đang phủ trên người mình: “Nàng thấy lớn hay nhỏ?”
Lý Mân: “…”
Tuy nàng không nhìn thấy rõ vật kia của công tử, nhưng chỉ qua một cái liếc mắt vừa rồi đã đủ khiến hình hài vật đó khắc sâu vào đầu nàng.
Cặp mắt Lý Mân chuyển động, trong đầu suy nghĩ, một lát sau mới đáp: “Lớn…”
Hồ Lân lật người, đưa lưng về phía Lý Mân không nhúc nhích.
Lý Mân đợi một lát, thấy công tử không có động tĩnh, đành phải nằm xuống.
Chăn đã bị công tử cướp đi.
Lý Mân nằm trên giường, nhìn bóng lưng công tử nằm phía trong giường, trong lòng nàng ngứa ngáy. Trong ngăn tủ ở phòng nàng có chăn, nàng có thể đi lấy thêm, nhưng nàng không muốn ngồi dậy.
Lý Mân nhổm người, kéo chăn về phía mình.
Nàng kéo được một đoạn chăn mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Nàng vừa nhắm mắt, bỗng thấy trên người mình nặng nặng. Nàng mở to mắt nhìn, phát hiện công tử đang đè trên người mình, da thịt hắn nóng bỏng, một vật to lớn phía dưới đã chen vào giữa hai chân nàng.