[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình
Chương 82 : Đêm đầu mưa gió(18+)
Ngày đăng: 21:00 16/09/19
Là một người có bản chất nhát gan, Lý Mân lập tức bị hành động đột ngột của công tử dọa sợ, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút. Nàng không dám nhìn nơi đó, chỉ đành chuyển mắt nhìn mặt của công tử — nơi đó thật đẹp mắt biết bao a!
Ngọn nến trong phòng đã tắt từ lâu, vì đang cuối xuân nên buổi đêm không quá lạnh, cửa sổ phòng Lý Mân để mở một bên, ánh trăng sáng rõ xuyên qua cửa sổ, chiếu lên giường nàng.
Hàng lông mi dài của công tử rũ xuống, che khuất sóng mắt sâu thẳm, dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng làn môi mỏng đỏ mọng lại mím chặt.
Tim Lý Mân đập rất nhanh, nàng cảm thấy nên nói cái gì đó, nếu không tình huống này thật kỳ quái.
“Công tử, người muốn làm cái…” – lời nàng còn chưa nói xong, một khoảng bóng râm đã phủ xuống, môi nàng bị đôi môi nóng bỏng mềm mại của công tử chặn lại trong nháy mắt.
Hồ Lân hôn một lát, sau đó đột ngột buông nàng ra, thấp giọng nói: “Làm nàng!”
Lý Mân: “…” Lời lẽ thô tục như vầy, ta tuyệt đối đã nghe nhầm…
Hồ Lân nói xong, tiếp tục đè xuống, hắn cắn chặt môi dưới Lý Mân, khí thế như công thành chiếm đất, hết đè lại hút cắn.
Lý Mân sắp không thở nổi, thân thể còn ngây ngô của nàng bị Hồ Lân đè chặt trên giường, môi và lưỡi bị hắn hết hút lại cắn, vừa ngứa vừa đau. Nàng cảm thấy phổi mình như sắp nổ mạnh, ra sức giãy dụa, nhưng giãy dụa của nàng đối với Hồ Lân mà nói không đáng kể chút nào.
Hồ Lân cũng phát hiện khác thường của Lý Mân, rốt cuộc cũng buông nàng ra.
Nhưng hắn vẫn đè trên người nàng như cũ, phần thân bên dưới của hai người kề sát nhau, hắn hơi ngẩng đầu, cặp mắt hồ ly xanh đậm nhìn Lý Mân không chớp, giọng nói trầm mà chậm rãi: “Mân Nương, nàng đồng ý ngủ với ta thật sao?”
Lý Mân thở hổn hển, nhìn cặp mắt xanh biếc của hắn, ‘Ừ’ một tiếng.
“Nàng đồng ý làm thê tử của ta, vĩnh viễn ở bên ta?” – đôi mắt Hồ Lân phảng phất như ẩn chứa một ngọn lửa nóng bỏng, hắn nhìn nàng không chớp, tiếp tục ép hỏi.
Lý Mân nhẹ nhàng ‘Ừ’ lần nữa.
Nàng vươn hai tay, đặt trên vòng eo thon mà mạnh mẽ của hắn, hơi dùng sức ấn xuống, ý như ra hiệu.
Tinh thần Hồ Lân rung động, không thể kiềm chế nổi bản thân mình nữa.
Hắn hơi nhổm dậy, vươn tay cởi bỏ dây thắt lưng trên eo nàng, gẩy một cái, vạt áo của Mân Nương mở ra, để lộ thân thể thiếu nữ trong trắng mê người bên trong.
Hồ Lân cúi người, ngậm chặt môi Mân Nương, hôn nàng thật sâu, môi lưỡi quấn quít.
Tay phải hắn cầm meo meo bên trái Mân Nương, đỉnh cao màu phấn hồng trên meo meo nhanh chóng nổi lên dưới sự trêu chọc của hắn.
Hồ Lân nhấm nháp hương vị trong veo trong miệng Mân Nương, khẽ nỉ non: “Mân Nương, nàng là của ta! Nàng là của ta!”
Nói xong, hắn lại bắt đầu mút vào, đồng thời tay hắn vuốt ve thân thể nàng từ trên xuống dưới, từ bộ ngực đến bắp đùi trơn nhãn, sau đó đến nơi thần bí nhất của nàng.
Lý Mân bị những đụng chạm xa lạ này khiến cho sắp hỏng mất, thân thể nàng vặn vẹo, cố gắng khép lại hai chân đã bị Hồ Lân tách ra.
Nàng cử động uốn éo như vậy, khiến Hồ Lân càng khó nhẫn nại hơn.
Cuối cùng hắn cũng buông làn môi Lý Mân đã bị hôn đến hơi sưng, hắn nhổm dậy trên thân nàng, vùi đầu vào trước ngực nàng, ngậm chặt hạt ngọc bên phải; cùng lúc đó, tay phải hắn xoa nắn bên trong đùi Mân Nương, trêu chọc khuấy động.
Tuy Hồ Lân chỉ từng thân mật với một người phụ nữ là Lý Mân, nhưng dù sao đã trải qua mấy kiếp, kỹ thuật của hắn đương nhiên cũng trở nên thuần thục.
Tuy kiếp này Mân Nương chưa từng trải qua chuyện nam nữ, nhưng thân thể nàng đã dậy thì rất tốt, hơn nữa nàng luôn thầm mến công tử, từ trong lòng đến thân thể bên ngoài đều đã chuẩn bị để nghênh đón công tử, để công tử được thoải mái.
Dưới sự trêu chọc xảo diệu của Hồ Lân, phía dưới Lý Mân nhanh chóng ướt đẫm, thân thể nàng bắt đầu run rẩy.
Đôi mắt Lý Mân cũng trở nên ướt át, miệng không tự chủ được hơi há ra thở gấp. Nàng có thể nhìn thấy đầu công tử vùi trước ngực mình, có thể cảm nhận được mái tóc mềm mại của hắn rủ trước ngực mình.
Hồ Lân trêu chọc thân thể nàng một lúc, sau khi xác định nơi đó của Mân Nương đã ướt đủ thì vẫn không buông nàng ra. Hắn nhả ra hạt ngọc bên ngực phải nàng, ngậm tiếp hạt bên trái.
Lý Mân bị hắn cắn gặm đến nỗi toàn thân run rẩy co giật, cuối cùng khóc xin: “Công tử.. Cầu người.. Mân Nương cầu người…”
Nghe thấy tiếng khóc cầu mềm mại của Mân Nương, Hồ Lân không thể chịu nổi nữa.
Hắn tách hai chân Lý Mân ra, để chúng vòng quanh hông mình, sau đó đỡ vật lớn đã cương đến phát đau của mình, dần dần chen vào cửa hang nhỏ hẹp của nàng, đến khi hắn đụng phải tầng trở ngại nọ thì nắm chặt eo Lý Mân, xông mạnh về phía trước.
Mân Nương bị bất ngờ không kịp đề phòng, nàng thét chói tai ra tiếng, nhưng Hồ Lân đã nhanh chóng ngăn chặn miệng nàng, khiến giọng nàng trở nên đứt quãng.
Phía trên nàng bị Hồ Lân ngăn lại, phía dưới cũng bị hắn ngăn chặn.
Cho dù đã khiến nàng ướt đẫm, nhưng đồ vật nọ của hắn và nơi đó của nàng vốn đã không thể so sánh với nhau, để nơi nhỏ hẹp mềm mại của Mân Nương cất chứa được vật lớn của hắn thật không dễ dàng. Mân Nương cảm thấy nơi đó của mình căng chặt, đau muốn chết, dường như đã bị xé rách.
Nàng bắt đầu hối hận.
Nàng vặn vẹo đầu và thân thể, cố gắng đẩy Hồ Lân ra.
Nàng làm như vậy càng khiến phía dưới cắn mút Hồ Lân lộn xộn và chặt hơn, khiến Hồ Lân sợ hãi không dám động đậy.
Vật lớn của hắn đi vào càng ngày càng sâu, đến khi không thể đẩy sâu thêm được nữa.
Hồ Lân bắt đầu ôm chặt Mân Nương, kịch liệt ra vào.
Khi mới bắt đầu, Mân Nương chẳng thấy tê dại sung sướng chỗ nào, chỉ cảm thấy ngoài đau thì vẫn là đau, vừa căng vừa xót. Nàng biết công tử và mình đang kết nối, đang ở trong tư thế thân mật nhất, nhưng vẫn rất đau a!
Hồ Lân đã kìm nén mấy trăm năm, khiến cho lần ‘hưởng thụ’ này của Mân Nương kéo dài.
Lý Mân cắn chặt môi, chống cự từng đợt đau nhức theo động tác ra vào nhanh chóng của Hồ Lân. Nàng thấp giọng rên rỉ vì đau, vào tai Hồ Lân lại biến thành giọng ngâm êm tai kiều diễm thấm vào xương tủy. Hắn nhanh chóng bắn ra, sau đó vẫn đè trên người Lý Mân.
Đến nửa đêm, Hồ Lân lại nghiêng người, đi vào từ phía sau.
Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Lý Mân nghe thấy tiếng mưa bên ngoài chẳng biết đã bắt đầu từ lúc nào. Tiếng mưa gió hòa cùng tiếng ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’ phát ra từ giường nàng kéo dài suốt một đêm.
**********
Hôm sau, khi Lý Mân tỉnh dậy thì thấy thân thể đau nhức, cử động một chút cũng khó chịu, giống như vừa bị một vật nặng cán qua, cơ thể như không còn là của mình nữa.
Nàng vươn tay sờ phía dưới, cảm thấy dính dính, rốt cuộc xác định chuyện đêm qua không phải là giấc mơ.
Trong suốt quá trình đó, Lý Mân vẫn luôn nhắm mắt.
“Đã tỉnh? Nàng muốn tự mình xuống giường hay để ta ôm nàng xuống?” – giọng khàn khàn của Hồ Lân vang lên, gần trong gang tấc.
Mân Nương lập tức mở to mắt, vừa lúc đối diện với cặp mắt xanh của công tử.
Trên người Hồ Lân chỉ mặc áo mỏng và quần lót màu trắng, vạt áo cũng không khép, lồng ngực mạnh mẽ và phần bụng phẳng thấp thoáng bên trong, hai hạt đậu đỏ lúc ẩn lúc hiện.
Nàng không dám nhìn nhiều, kéo chăn che kín đầu.
Hồ Lân cười khẽ, sau đó vén chăn bế Lý Mân lên.
Hắn thấp giọng nói bên tai Lý Mân: “Ta đã chuẩn bị nước ấm rồi.”
Lý Mân vừa đứng vững trong thùng tắm thì cảm thấy một dòng chất lỏng trào ra từ giữa hai đùi, nàng cúi đầu nhìn, dòng chất lỏng chỗ đỏ chỗ trắng, có vẻ rất dâm mỹ.
Nàng vội ngồi vào trong bồn tắm.
Lý Mân mặc áo váy xong, ngồi trước bàn trang điểm chậm rãi chải tóc, dường như đang có tâm sự.
Hồ Lân trở về phòng của mình để thay quần áo, sau đó hắn đi xuống lầu, đứng tựa cột giường ngắm Lý Mân chải đầu. Hắn nhìn một lúc thì mất bình tĩnh bèn hỏi: “Sao nàng còn chưa chải đầu?”
Lý Mân liếc nhìn hắn, khẽ nói: “Công tử, chải đầu hai búi tóc hay một búi tóc?”
Hồ Lân mở to mắt nhìn nàng: “?”
Hắn nhanh chóng hiểu ra, chải đầu hai búi tóc có nghĩa nàng vẫn là một thiếu nữ, chải đầu một búi có nghĩa thông báo nàng đã là thê tử của hắn.
Lý Mân vẫn nhớ lời hắn nói khi ôm nàng trên giường: “Nàng đồng ý làm thê tử của ta, vĩnh viễn ở bên ta?” Nàng vốn chỉ muốn thăm dò ý của công tử một chút, thấy hắn như vậy, nàng lập tức cảm thấy có chút tê tái, co rụt lại nói: “Vậy ta vẫn chải đầu hai búi vậy.”
Tuy nàng nói như vậy, nhưng trong lòng lại chua xót đau đớn, trái tim như bị người khác nắm trong tay, đau không thở nổi.
Hồ Lân nhìn thấy biểu cảm của nàng, trong lòng vừa đau vừa buồn cười, hắn vươn tay cốc lên trán nàng một cái: “Sau đêm qua mà nàng vẫn muốn giả vờ làm tiểu cô nương? Chải một búi cho ta!”
Lý Mân nhìn lại hắn, nước mắt chảy ra, nàng xoay người ôm lấy eo thon của Hồ Lân, vùi mặt vào bụng hắn, thấp giọng nức nở: “Công tử… người chịu muốn ta.. Ta nguyện ý làm thê tử của người.. cái gì ta cũng.. cũng đồng ý làm vì người..”
Hồ Lân bị nàng ôm như vậy, mắt hắn liếc về phía cái gáy trắng như tuyết của nàng, giọng hắn trầm khàn hỏi lại: “Cái gì nàng cũng chịu làm vì ta?”
Lý Mân ra sức gật đầu.
“Vậy cho ta thân thiết một lát nữa đi!” – Hồ Lân bế bổng Mân Nương, hôn lên bờ môi ấm áp của nàng một chút, ôm nàng bước về phía giường.
Ký ức tối hôm qua chợt ùa về, Mân Nương đành lấy tư thái anh dũng của tráng sĩ trước lúc chết để đón nhận, nàng nhắm mắt, toàn thân trở nên cứng ngắc.
Hồ Lân đặt nàng trên giường, sau đó nhìn thấy biểu cảm ‘tráng sĩ một đi không trở về’ và đôi tay ôm ngực cứng đơ của nàng, hắn bật cười ‘Phì’: “Đứa ngốc!”
Lý Mân mở to mắt, hồ đồ nhìn Hồ Lân: “…”
Hồ Lân kéo chăn che người nàng, sau đó hắn ngồi bên giường nhìn Mân Nương, dịu dàng hỏi: “Mân Nương, nàng đói rồi hả? Muốn ăn cái gì?”
Trong lòng Mân Nương cảm động khó nhịn, nàng cảm thấy mình thật hạnh phúc, nàng nén nước mắt, thấp giọng đáp: “Công tử cho ta ăn cái gì, ta sẽ ăn cái đó…”
Hồ Lân không ngờ kiếp này Mân Nương lại ngoan ngoãn như vậy, lòng kiêu ngạo của đàn ông trong hắn được dâng cao và thỏa mãn, hắn đứng dậy nói: “Nàng ngủ đi, ta bảo Lão Hòe đưa đồ ăn tới cho nàng.”
Khi Lão Hòe bê bát mì gà tới, trong lòng hắn cảm khái không thôi, ngoài mặt lại giả vờ bĩnh tĩnh như thường: Cuối cùng Mân Nương đã để cho công tử ăn sạch sành sanh! Công tử đúng là con vịt đến chết còn cứng mỏ, còn nói cái gì mà ‘Ca ca muội muội’! Công tử với Mân Nương ở chung một phòng để ‘Ca ca muội muội’ cả đêm thì có! (*^__^*) hehe…