[Dịch]Cửu Kiếp Hồ Tình
Chương 83 : Ngọt ngào sau thành thân(16+)
Ngày đăng: 21:00 16/09/19
Hồ Lân nhấc váy Lý Mân, cởi bỏ quần lót, tách hai chân nàng để nhìn, hắn phát hiện nơi đó của nàng đã bị hắn khiến cho sưng đỏ, ngay cả hai cánh hoa đỏ tươi dễ thương kia cũng sưng phồng. Hắn lấy thuốc mỡ, dùng một tấm khăn lụa trắng sạch bao lấy ngón tay mình, nhúng thuốc mỡ bắt đầu bôi lên.
Lý Mân không dám nhúc nhích chút nào, thân thể nàng cứng ngắc, chờ đợi “khổ hình” kết thúc — ngón tay công tử đang nhẹ nhàng bôi trên cánh hoa sưng đau của nàng, vừa lạnh vừa tê dại, khiến toàn thân nàng run nhẹ như bị điện giật.
Hồ Lân bôi một lúc, hắn nhìn cánh hoa sau khi được bôi thuốc trở nên lóng lánh ướt át, ngón tay đang bọc trong khăn lụa không nhịn được, nhắm chuẩn khe hở nho nhỏ kia rồi chui vào.
Mân Nương đang thoải mái, bị hắn làm như vậy, nàng vội lớn tiếng hô: “Công tử đừng!”
Nàng tội nghiệp nhìn Hồ Lân, yếu ớt khẩn cầu: “Cầu người, công tử, để Mân Nương nghỉ ngơi một chút, buổi tối sẽ lại hầu hạ người thật tốt…”
Hồ Lân ngước mắt nhìn đôi mắt ướt át và dáng vẻ đáng thương của nàng, trong lòng hắn ngứa ngáy, chỉ hận không thể lập tức đè nàng dưới thân để yêu thương một phen. Hồ ly vốn có tính dâm, dục vọng của hắn vốn mạnh, kể cả khi Lý Mân không đồng ý cũng thế, nữa là khi nàng đã bị hắn làm chuyện kia, hắn sao có thể nhịn được?
Nhưng hắn nghĩ đến Mân Nương còn nhỏ tuổi, lại là lần đầu tiên, chắc chắn khó lòng thừa nhận hắn hoàn toàn, hắn đành miễn cưỡng áp chế dục niệm trong lòng.
Khi Lý Mân run rẩy mặc lại quần áo, Hồ Lân đứng cạnh bên, trông như đang thờ ơ, nhưng trong lòng lại đang có ý nghĩ hư hỏng — dẫu sao Mân Nương cũng đã biết hắn là hồ ly tinh, nếu lần sau trong lúc ân ái hắn thả nội đan của mình vào cơ thể nàng, liệu nàng có trở nên dâm đãng, quấn quít hắn, không ngừng muốn hắn hay không? Cứ tưởng tượng như vậy, hắn không khỏi dấy lên lòng mong đợi, cặp mắt đang nhìn Mân Nương tối lại.
Lý Mân sợ công tử ‘thú tính bộc phát’ lần nữa, nàng vội vàng chỉnh trang lại áo váy, không hề hay biết ý nghĩ xấu xa trong lòng công tử cao quý của nàng.
Lý Mân đã nghĩ sau khi nàng và công tử ở cùng nhau, Lão Hòe nhất định sẽ rất kinh ngạc. Ai ngờ Lão Hòe chỉ bình tĩnh cúi chào nàng: “Bái kiến thiếu phu nhân.”
Lý Mân: “…” Nàng có nên nói ‘miễn lễ cho ngươi’ hay gì gì đó không a?
Hồ Lân nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Mân Nương, hài lòng thỏa dạ khẽ mỉm cười.
Trong lòng Lão Hòe cũng cười thầm, hạ giọng nói: “Bữa sáng đã dọn xong, công tử, thiếu phu nhân, mời!”
Mân Nương đi sát phía sau Hồ Lân, bước về phía phòng chính.
Hôm nay nàng mặc áo váy mới tinh màu phấn hồng cùng váy lụa mỏng ánh kim loại mà Hồ Lân chuẩn bị cho nàng. Nàng được Hồ Lân nắm tay nhưng cảm thấy mọi thứ dường như không thật, con đường đã quen đi hàng ngày bỗng trở nên khó khăn, nàng không cẩn thận giẫm lên gấu váy một cái, lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Thấy dáng vẻ hoảng loạn của nàng, Hồ Lân cười thầm trong lòng, trên mặt lại vẫn bình tĩnh như thường, cặp mắt hồ ly nheo lại nhìn nàng: “Mân Nương, đây là nàng muốn ta bế đi sao?”
“Không, không cần!” – Lý Mân lắp ba lắp bắp – “Tự ta có thể đi được!”
Khi dùng bữa sáng, Lão Hòe bày biện thức ăn xong thì lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Hồ Lân và Lý Mân.
Hồ Lân gắp cho nàng món Vòng Nhi xào mà nàng thích nhất.
Trước giờ Lý Mân chưa từng được hắn đãi ngộ như vậy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn.
Hồ Lân cúi đầu, bình tĩnh ăn sáng, trong lòng lại đang hạnh phúc vô cùng.
Kiếp này Mân Nương đã cho hắn một thể nghiệm hoàn toàn mới — nàng nghe lời hắn như thế, là một Mân Nương mà hắn bảo gì thì nàng làm cái đó, đây quả nhiên là ông trời ban phước a! (Kui: Ừ, ca cứ đợi xem kiếp sau, kiếp sau nữa ahaha)
Ăn sáng xong, Hồ Lân đưa Lý Mân rời khỏi nhà, chuẩn bị ra ngoài đi dạo, tiện thể mua cho nàng ít trang sức linh tinh.
Khi ra khỏi cửa, Lý Mân vốn đi sát hắn, nhưng Hồ Lân cao ráo, chân lại dài, đi rất nhanh, nàng đi một lúc đã tụt lại phía sau. Hồ Lân thấy thế cũng không nói gì, chỉ đi chậm lại để đợi nàng.
Sau khi Lý Mân đuổi kịp, hắn vươn tay cầm tay Lý Mân, hai người sóng vai đi chậm rãi.
Gió xuân ấm áp lướt qua mặt hắn, mang cho hắn một loại cảm giác hạnh phúc đi kèm chút hoảng hốt. Đợi chờ mấy trăm năm, cuối cùng hắn đã chờ được Mân Nương, sau khi ân ái với nàng, hắn cảm thấy trái tim khuyết mất một phần của mình vì nàng rời đi đã trở nên nguyên vẹn lần nữa, trong lòng tràn ngập thỏa mãn và hạnh phúc.
Hắn nhìn sang Mân Nương đang đi bên cạnh.
Hồ Lân biết mình yêu Mân Nương sâu đậm, nhưng thấy một Mân Nương dễ bắt nạt như vậy, hắn sẽ luôn không nhịn được mà bắt nạt nàng.
Nhìn đôi môi hồng đào đỏ tươi hơi sưng lên dưới ánh mặt trời của Mân Nương, trong lòng Hồ Lân lại nảy ra một ý nghĩ hư hỏng. Nếu là Lý Mân của kiếp trước, mỗi lần hắn muốn đều phải trải qua ngàn xin vạn cầu, nhưng Mân Nương của hiện tại, có lẽ cái gì cũng đồng ý…
Hai vợ chồng đi đến dãy phố chuyên bán tơ lụa trong trấn Biện Thủy.
Lý Mân vừa đi vừa đánh giá mấy cửa hàng này.
Từ khi Nguyễn Tinh tức giận rời đi vào hai năm trước, nàng chưa từng gặp lại hắn. Không phải nàng không muốn giúp Nguyễn Tinh, nhưng trên người nàng quả thật không có đủ hai mươi lạng bạc, hơn nữa thái độ của hắn đúng là khiến người ta chán ghét.
Sau đó, nàng cũng nghe được chút ít tin tức của Nguyễn Tinh.
Nguyễn Tinh vẫn có cách tìm được đủ bạc để tham gia thi Châu, sau khi thi đậu thì không bao lâu sau tiếp tục thi đỗ kỳ thi Liên Châu, quả thật là có chút tài năng. Sau khi hắn đỗ ở kỳ thi Liên Châu đã được Bộ Lại phân công đến Niết Châu ở phía Bắc Hoàng Hà để làm quan.
Lý Mân cảm thấy vui thay hắn nên đã nói chuyện đó với Đồng Hoa.
Ai ngờ Đồng Hoa vừa nghe xong đã lập tức khinh thường: “Muội không biết Nguyễn Tinh kia leo tới địa vị đó bằng cách nào sao?”
Đồng Hoa đã lấy chồng, tướng công nàng cũng là thành phần trí thức, hai năm qua nàng vẫn luôn dùng của hồi môn của mình để giúp chồng đọc sách. Tướng công của nàng và Nguyễn Tinh cùng tham gia thi Hội, cùng thi đậu Cử Nhân, nhưng sau đó rớt kỳ thi Châu, đành phải về nhà tiếp tục đọc sách. Chỉnh bởi như thế, hai vợ chồng Đồng Hoa rất đố kỵ trước sự thuận lợi thăng quan của Nguyễn Tinh.
Nàng ta dùng vẻ mặt thần bí để nói với Lý Mân: “Ta nghe tướng công ta nói, tướng công ta cũng nghe được từ bạn học đồng lứa, nói rằng Nguyễn Tinh này là một ông già thỏ* đó!”
Lý Mân sửng sốt.
Là người phương Bắc, đương nhiên nàng biết ý nghĩa của ‘ông già thỏ’.
Đồng Hoa cười nói: “Tên Nguyễn Tinh kia vì tiền để tham gia thi Châu và Liên Châu đã bán mông cho Khâu Đại Lang mở tiệm tơ lụa trong trấn, trở thành tình nhân của Khâu Đại Lang!”
Lý Mân nghe xong thì trong lòng rất khó chịu. Dù sao Nguyễn Tinh cũng là thanh mai trúc mã của nàng, lại là đồng hương Thương Châu… Nàng rất hối hận đã không cho Nguyễn Tinh mượn bạc, tuy nàng không có nhưng cũng có thể hỏi mượn Lão Hòe, hai năm trước nàng bị Lão Hòe bắt ép học dữ quá nên đã quên mất chuyện này…
Chính vì chuyện đó nên giờ Lý Mân rất sợ phải nhìn thấy Khâu Đại Lang của tiệm tơ lụa, nhưng nàng lại không biết tiệm của Khâu Đại Lang nằm ở đâu, bởi vậy càng thêm luống cuống.
Hồ Lân kéo nàng vào một tiệm.
Cửa hàng khá lớn, các tấm tơ lụa chồng theo thứ tự lớn dần quanh bốn vách tường, trông rất đẹp mắt, người bán hàng mặc đồ đen đang chào hỏi một nữ khách hàng.
Hồ Lân vừa kéo Mân Nương vào trong, một thanh niên mày thanh mắt sáng, dáng người thon thả mặc áo xanh lập tức tiến tới chào hỏi: “Quan khách muốn tìm thứ gì sao?”
Hắn có được đôi lông mày nhỏ, mắt hẹp dài thanh tú, Lý Mân không khỏi nhìn lâu hơn một lát.
Hồ Lân chú ý thấy, trong lòng có hơi ghen, hắn vươn tay vòng quanh hông Lý Mân: “Tìm cho nương tử ta ít vải trắng thuần.”
Thanh niên kia cười nói: “Tiểu nương tử, mời đi bên này!”
Chính vào lúc đó, một người phụ nữ trung niên mang theo nha hoàn đi vào tiệm, gọi một tiếng: “Khâu Đại Lang.”
Thanh niên áo xanh kia cười cười với Lý Mân vẻ xin lỗi: “Mời tiểu nương tử cứ tự nhiên, cần gì cứ nói cho tiểu nhân!”
Người phụ nữ kia ăn mặc hoa lệ, trên tay có ánh vàng lấp lánh, phong thái khoa trương, giọng cũng lớn: “Khâu Đại Lang, có vải nào tốt nhất cứ lấy ra đây hết cho ta!”
Trong đầu Lý Mân quanh quẩn ba chữ “Khâu Đại Lang”, nàng không ngờ hình dạng của “Khâu Đại Lang” mà Đồng Hoa đã nhắc tới lại như vậy, không nhịn được bắt đầu thầm đánh giá vị Khâu Đại Lang này. Nhưng dù nàng có nhìn thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi Khâu Đại Lang thon thả yếu nhược này lại có thể cưỡng ép người cao lớn như Nguyễn Tinh!
Cửa tiệm này của Khâu Đại Lang có bố cục phía trước là cửa hàng, phía sau là nhà ở. Bọn họ đang bận rộn, bỗng nghe ‘Roẹt’ một tiếng, tấm rèm cửa ngăn cách hai khu bị người ta vén lên, một nha hoàn mặc đồ đen chạy tới, kêu một tiếng: “Chưởng quầy!”
Khâu Đại Lang lập tức đi tới.
Lý Mân vểnh lỗ tai lên nghe.
Nàng nghe thấy tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói với Khâu Đại Lang: “Nguyễn công tử tới, đang ở phía sau đợi.”
Khâu Đại Lang xin lỗi người phụ nữ kia, hắn nói trong nhà có việc gấp, bảo kẻ dưới chào hỏi vị phu nhân quý phái kia, còn hắn thì vội vàng vén rèm rời đi.
Hồ Lân cũng phát hiện sự khác thường của Lý Mân. Lý Mân nhìn Khâu Đại Lang, Hồ Lân thì nhìn nàng.
Lý Mân nhìn theo bóng lưng Khâu Đại Lang rời đi, dường như có tâm sự.
Lòng ghen tuông của Hồ Lân bốc lên, không mua gì nữa, hắn lập tức kéo Lý Mân về nhà.
Sau khi trở về căn phòng của mình ở lầu hai, hắn mới mở miệng hỏi: “Mân Nương, nàng cứ nhìn Khâu Đại Lang kia làm cái gì?”
Nàng không khỏi bật cười, cảm thấy công tử ghen vì nàng thật giống một đứa trẻ đang giận dỗi: “Công tử, ta nghe Đồng Hoa nói đồng hương Nguyễn Tinh của ta và Khâu Đại Lang kia là bạn tốt nên mới chú ý đến hắn nhiều hơn.”
Hồ Lân không tin lắm lời nàng nói, nhưng hắn không nói gì, dù sao hắn cũng có rất nhiều cách khiến Mân Nương không để ý đến tên kia nữa.
Lúc đó Lý Mân mới phát hiện nàng đã bị công tử kéo vào trong phòng hắn, không khỏi có chút thẹn thùng.
Hồ Lân không chú ý nhiều đến vậy, hắn bế Mân Nương lên, đi về phía giường, tự thề trong lòng sẽ khiến Mân Nương không còn sức để chú ý đến gã đàn ông nào khác nữa.
(Kui: 1 phút mặc niệm cho nữ chính của chúng ta…)