Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 9 :

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Mấy ngày sau, Thi Mẫn luôn châm chước, cùng Lăng Trí Thanh mời các tiên sinh am hiểu thủy lợi, nông vụ từ kinh thành đến, sau khi thảo luận, quyết định chia điền thẩm làm bốn bộ phận.



Trước thuê nhân công đào mương, dẫn nước sông đến phần đất phía đông, để trồng trọt lúa nước, ruộng lúa chứa đầy đủ nước, có thể nuôi cá chép, cá cơm và vịt, nuôi những động vật này mới có lợi, bọn chúng có thể ăn hết những con trùng có hại cho lúa.



Mương từ ruộng nước trung gian dẫn đến phía tây, đất phía tây dùng để đào hồ chứa nước, trong hồ chia làm mấy khu, trồng sen, củ ấu cùng cá tôm cua.



Nước sông tiếp tục dẫn về phía nam, đi qua nương ngô, ruộng rau, cây ăn quả, và một vùng đất khá bằng phẳng dùng để nuôi dê bò, mà mười thẩm đất đã trồng cây ăn quả trước kia tạm thời giữ lại, xem năm sau thu hoạch như thế nào, rồi quyết định có muốn phá hủy để trồng cây mới hay không.



Khu vực phía bắc có phạm vi nhỏ hẹp hơn, bên kia vốn là một rừng trúc xanh um tùm, có thể trồng măng tre, lại dùng hàng rào bao rừng trúc, liền có thể nuôi gà, thỏ ở bên trong.



Bàn chuyện xong, Thi Mẫn bắt đầu phân công lực lượng, thuê quản sự, phân tầng phụ trách.



Những hộ nông dân tính vào trong thành làm việc vặt, biết chủ tử tăng giá bạc thuê người, tự nhiên đều ở lại, bắt đầu từ đào rãnh dẫn nước, bọn họ vừa làm việc, vừa nghĩ tới tương lai có cơm ăn hằng ngày, trang viên vốn có không khí trầm lặng nay như được sống lại.



Về sau, mặc dù tốn rất nhiều bạc, nhưng cũng dần dần thấy được thành quả.



Cách hai tháng, Thi Mẫn và Lăng sư phụ sẽ xuống trang viện một lần, chưa tới nửa năm, trang viên đã tràn đầy sức sống, một bộ xuân ý dạt dào. Cái này nói sau.



Của hồi môn của mẫu thân còn có ba cửa hàng ở Tấn Châu, lúc nàng cò sống, thủ hạ kinh doanh cửa hàng rất chăm chỉ, nhưng sau khi Thi Mẫn đón nhận, chủ sự của cửa hàng thấy hai chủ tử một ngốc một trẻ con, liền lười biếng , từ đó buôn bán càng ngày càng tệ.



Thi Mẫn nghĩ thầm, đầy vẻ hiếu kì, nếu muốn dời đến trang viên ở lâu dài, đến lúc đó Tấn Châu ở xa, cửa hàng càng khó trông coi, cùng sư phụ và ca ca sau khi liên tục thương nghị, nàng quyết định bán hết cửa hàng đi, đến Kinh Thành mở một gian cửa hàng rộng rãi.



Nàng vốn tính cho thuê, thu chút tiền mướn để trợ cấp chi phí trong nhà, Lăng sư phó lại đề nghị, sao không mở y quán?



Thi Mẫn suy nghĩ một chút, cũng được, một mặt có thể luyện y thuật của bản thân, một mặt có thể kiếm chút bạc, nhưng đó là chuyện sau này, trước mắt nàng còn nhỏ, sợ là sẽ không có người chịu cho tiểu nha đầu xem bệnh.



Chuyện đã định, Lăng sư phó tìm đến hai đại phu làm việc ở công đường, nói bọn họ là bạn tốt trước kia của hắn, nhìn hai nam tử áo mũ chỉnh tề, diện mạo bất phàm, nàng không thể không hoài nghi, sư phụ rốt cuộc là hạng người gì vậy, vì sao lại có nhiều ‘ bạn tốt ngày xưa ’ như thế, lúc nàng cần liền ra tay tương trợ?



Năm Khang Nguyên 37.




"Về sau, Ngũ cữu con thấy ta sai người làm lấy vỏ quýt phơi dưới nắng, hỏi ta muốn làm cái gì? Ta vốn định mùa đông đốt than thì đặt một chút vỏ quýt vào trong lò đốt, như vậy sẽ làm cho không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng của quýt, mùi thơm đó so với cái loại hương bí mật gì đó cũng được lắm.”



"Ngũ cữu con thấy vậy rất vui, lại đem số vỏ quýt kia đến hiệu thuốc bắc, lúc đó ta mới biết đó là nguyên liệu chủ yếu để người ta làm Trần Bì. Ngày mai, ta và con đi xem vườn quýt một chút, nhìn xem chúng có giống cây mà Ngũ cữu con đã trồng không, nếu quả là như vậy. . . . . ." (Trong vườn của Thi Mẫn trồng quất, nhưng mọi người không biết nên nghĩ nó là quýt nhỏ.)



Vân nương không nói nữa, để cho Thi Mẫn tự nghĩ, nàng vỗ tay một cái, nhảy dựng lên, mặt mày hớn hở.



"Nếu quả là như vậy, chúng ta sắp phát tài rồi, lợi nhuận từ tương quýt , Trần Bì lại mắc như vậy, mợ, ngài thật sự là phúc tinh của con." Mặt mày hớn hở, vừa ôm mợ vừa nhảy.



"Con nói gì vậy." Vân nương nhìn nàng trìu mến, huynh muội bọn họ mới là tiểu phúc tinh của nàng, cứ tưởng rằng đời này sẽ mãi không có nơi nương tựa như vậy, không ngờ có thể thoát khỏi Tấn Châu, đi tới nơi này.



"Mợ, van cầu ngài..., chúng ta đừng chờ tới ngày mai, đi ngay bây giờ để xem một chút được không?" Nàng đang rất nóng lòng , chờ một khắc cũng không nhịn được.



"Cô nương gia, nói gió thành mưa, sao có thể? Bây giờ ăn cơm, ngày mai đi." Thấy nàng không có hình dáng của một cô nương, bà vú thở phì phò trừng nàng.



"Bà vú, ngài cũng đừng mắng con nữa..., đống bạc đang treo ở ngọn cây kia, con còn chưa xác định được đó là thật hay giả, sao có thể ăn cơm." Thi Mẫn kéo tay bà vú làm nũng.



"Tú tỷ tỷ, ngài cứ để cho chúng ta đi đi, nếu không nha đầu này chỉ sợ tối ngủ cũng không yên." Vân nương nói giúp Thi Mẫn.



"Người đó, cứ giúp nàng như vậy, sau này không ai thèm lấy, ta xem người sẽ đau lòng cỡ nào."



"Mọi thứ Thi Mẫn đều hơn người, không sợ."



Thấy không giữ nổi hai người, bà vú mếu máo nói: "Ta sai người đóng xe, đi hai vòng phải quay lại, không được trì hoãn."



Vân nương và Thi Mẫn nhìn nhau, không nhịn được cười, bà vú chẳng qua là nói một chút, sao có thể nghiêm như Vân nương được.



Mặt trời dần lặn về phía Tây, sắc trời có mấy phần tối, trong xe ngựa đầu Thi Mẫn tựa vào trên người Vân nương, đáy lòng nghĩ tới Ngũ cữu vì nương tử tự tay trồng quýt, nói không ra đó là tư vị gì.