Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 10 :

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Nàng ngửa đầu nhìn mợ, nhỏ giọng hỏi: "Ngũ cữu rất tốt với người phải không?"



"Đúng vậy, chàng đối với ta tốt vô cùng."



Người người đều nói số nàng tốt, có được phu quân tốt, đời trước nhất định làm nhiều việc thiện. Nhưng nàng. . . . . . Lông mi rũ xuống, thôi, nói đi nói lại chung quy là mệnh của mình, chuyện tình cảm thoảng qua như mây khói, bao nhiêu người dùng cả đời để theo đuổi nhưng cũng không được, nàng cũng chỉ là một thành phần trong đó, ngẫm lại, chuyện của nàng cũng không tính là quá tệ.



"Người có hối hận khi gả cho Ngũ cữu không?"



Hối hận? Cuộc đời nếu có thể làm lại, nàng có bao nhiêu chuyện hối hận.



Vân nương ôm Thi Mẫn lên, nhớ năm đó, trong nụ cười luôn thấp thoáng sự khổ sở ưu sầu. "Ta đã từng là thiên kim tiểu thư nhà quan, trong nhà tìm mối hôn sự cho ta, chỉ chờ gả đi là xong, nhưng sau đó trong nhà phạm tội, triều đình xử nam tử đày đi biên cương, nữ tử bán mình làm nô."



"Vị hôn phu của người không tìm người sao?"



"Khi đó hắn không có ở Kinh Thành, mà người nhà của hắn không muốn chấp nhận cửa hôn sự này" nàng lắc đầu một cái rồi nói tiếp: "Ngũ cữu con lúc ấy vào kinh thành làm ăn, chàng gặp ta, mua ta từ trong tay kẻ buôn.



“Ta hoàn toàn không có thân phận, không đồ cưới, vào nhà ngoại của con, vốn phải làm nô tỳ, ta chấp nhận, nhưng Ngũ cữu con bất chấp phản đối của mọi người lấy ta làm vợ, ngoại tổ mẫu của con rất tức giận, muốn trục xuất chàng ra khỏi cửa, là mấy vị cữu cữu của con cản lại.”



"Sau đó Ngũ cữu của con thỏa hiệp, lấy ta làm thiếp, chàng thật lòng đối tốt với ta, luôn đảm bảo với ta là sẽ không hai lòng, về sau người trong nhà tìm mối hôn sự khác cho chàng, chàng đều từ chối, việc này làm mọi người trong nhà tranh cãi rất gay gắt.”



"Năm ấy trong nhà phái chàng đi ra ngoài làm ăn, đi một lần là nửa năm, thừa dịp chàng không có ở nhà kết một mối hôn sự cho chàng, để Tam cữu thay Ngũ cữu con rước vợ cả vào nhà, nghĩ rằng ván đã đóng thuyền, Ngũ cữu con có tức đến mấy cũng không trả người về được, nhưng trên đường trở về, cường đạo giết người cướp của, tính mạng của Ngũ cữu con. . . . . ."



"Vị nương tử kia đây?"



"Sau khi biết tin, bên mẹ của nàng ta phái người đón nàng ta về" nữ nhân được khiêng về, bên ngoại con rất hối hận, ngược lại đối với ta rất tốt, gần hai năm sau, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu của con đều qua đời, việc buôn bán của Hạ gia cũng càng ngày càng tệ, mấy ca ca tẩu tẩu muốn chăm sóc ta, nhưng không đủ sức.



"Ta cũng đã từng tự hỏi bản thân, có hối hận không? Nếu đầu làm lại, ta có nguyện ý gả cho Ngũ cữu con hay không? Không biết, cuộc đời của ta cho tới bây giờ đều không được như ý, chỉ là. . . . . . Có thể có được sự chân thành của Ngũ cữu con, ta rất cảm kích, nha đầu à, Ngũ cữu con là một nam nhân rất tốt."



"Ta cho là nam nhân trên đời đều phụ bạc, hôn nhân chỉ là để họ tranh thủ tiền đồ thôi."



Thi Mẫn nhớ tới phụ thân của mình, đó là nam nhân nàng kính yêu nhất trong thiên hạ, nhưng ngoại trừ dùng thủ đoạn với người thân, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn.




Vân nương càng làm càng thuận tay, dần dần động tác tăng nhanh, chẳng mấy chốc đã lau sạch toàn thân cho hắn, hơn nữa khử trùng vết thương cẩn thận, để Thi Mẫn đến xử lý vết thương.



Thi Mẫn liếc mắt nhìn nam nhân đang nhíu chặt lông mày, hôn mê mà vẫn đau như vậy? Thật là, dùng rượu rửa sạch và rắc muối vào vết thương. . . . . . Cũng đau không kém.



Nàng áy náy nói: "Xin lỗi, coi như vận khí ngươi không tốt, Lăng sư phụ của ta không có trong trang, không thể không để tiểu nha đầu ra sân, ta chỉ khâu cho mèo chó còn chưa có khâu cho người, nhưng mèo chó có lông, xử lý tương đối khó khăn, có lẽ ở trên người của ngươi, ta có thể làm thuận tay hơn."



Lời nói này, coi như là giải thích cũng coi như nói xin lỗi, nàng cầm kim chỉ lên, bắt đầu công việc.



Nàng khâu vết thương trên vai trước, rất nghiêm túc, đầu đầy mồ hôi, sau khi xử lý tốt, hài lòng nhìn tác phẩm của mình.



"Mợ, người tới xem một chút, đường may của con như thế nào, cũng không tệ, nếu thêu hoa trên đó, về sau hắn có thể đi khắp nơi khoe vết thương của mình." Giọng điệu của nàng có mấy phần nghịch ngợm.



"Còn chơi, sinh mạng quan trọng." Vân nương cốc đầu nàng một cái.



Vết thương nghiêm trọng nhất đã được xử lý tốt, có thể nhẹ lòng rồi, giọng điệu nàng bây giờ, nói liên tục, trong câu nói thấy rõ sự nhẹ nhõm."Yên tâm, không chết được nữa.”



Vân nương hiểu, nếu không sao thái độ Thi Mẫn có thể chắc chắn như vậy. Chung đụng mấy tháng, nàng còn không hiểu tính tình của đứa nhỏ này sao? "Vậy con làm nhanh lên một chút, khâu xong trước khi hắn tỉnh lại, để hắn chịu ít đau khổ một chút."



"Mợ thật tốt."



Vân nương nhìn nàng, Thi Mẫn sao không phải là cô nương tốt chứ? Nhưng rèn luyện trong cuộc sống, nàng không dễ dàng thổ lộ tâm tình.



Thi Mẫn luôn mơ thấy ác mộng, luôn sợ hãi, nhiều lần nàng hỏi: "Nha đầu, rốt cuộc con sợ cái gì?"



Nàng chỉ cười cười rồi đổi đề tài nói chuyện.



Vân nương bí mật hỏi thăm bà vú, bà vú nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Chắc cô nương chưa khôi phụ lại được sau cái chết của phu nhân."



Bà vú còn nói cho nàng biết, "Ngài không biết, sau khi cô nương chính mắt nhìn thấy Giang di nương có ý hại chết thiếu gia, cả người giống như ngay lập tức lớn hơn mười mấy tuổi, giọng điệu, kiến thức, dáng vẻ của tiểu cô nương năm tuổi, chính phu nhân cũng hoài nghi, đây có phải tiểu khuê nữ của nàng không."