Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi
Chương 17 :
Ngày đăng: 13:34 19/04/20
Trong nét mặt của hắn mang vẻ nghiên cứu phán xét, tựa như có thể nhìn thấu suy nghĩ của nàng vậy.
Phó Cánh chú ý vết thương trên vai, tránh gặp phải chấn động mạnh, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Thi Mẫn, hỏi: "Ngươi đang nghĩ chuyện xấu?"
"Rõ như vậy sao?" Nàng thất kinh, nhăn nhăn lỗ mũi, nhanh chóng xoa bỏ những ý nghĩ lung tung.
"Ngươi là người không giấu được tâm sự, toàn bộ viết hết ở trên mặt rồi."
"Phải ha." Thì ra là tâm tình thay đổi, tính tình cũng sẽ bất đồng, kiếp trước, nàng dịu dàng lương thiện, nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng, trong lòng có chuyện, cũng che giấu rất kỹ, người nào thấy nàng, cũng khen nàng một tiếng danh môn khuê tú?lqd.
Không ngờ, nàng bây giờ, ở trong mắt người khác là người không giấu được tâm sự.
Là vì nàng rời xa Mạc phủ, bên cạnh có người thân có thể dựa vào, trở nên tự tại và lớn mật hơn? Hay là nàng cố ý tạo ra một Mạc Thi Mẫn bất đồng, để cho số mạng mìnhđổi mới?
Nàng chọc chọc cánh tay của hắn, cách xa hắn ba tấc, nói vang: "Thân là bệnh nhân, vẫn là lên giường sớm một chút, vết thương mới có thể khép lại nhanh hơn."
"Ta cho là sự hồi sức của tađã rất kinh người rồi chứ."
"Núi cao còn có núi cao hơn, mắt tốt còn phải tốt hơn, làm đại phuđều hi vọng bệnh nhân nhanh chóng thoát khỏi ốm đau khổ sở."
"Có y đức như vậy, còn dùng chỉ thêu màu khâu miệng vết thương cho ta? Nếu như sợi tơ có màu sắc , về sau trên người ta có thể mang theo mấy đạo cầu vồng hay không?"
"Vậy mới đẹp, màu sắc sặc sỡ, vậy chính là nhìn thấy kì tích." Hắn nói bậy, nàng cũng nói hưu nói vượn theo, dù sao chỉ là người lạ gặp nhau thôi,Pinni-LQD nói đùa mấy câu, lướt qua nhau, lưu lại cho nhau hồi ức tốt đẹp sau này.
"Nha đầu, còn đau không?" Hắn chỉ chỉ tay của nàng.
"Đau, bữa ăn tối ngay cả đũa cũng không cầm được, sợ làm mất hứng của mọi người, mới giả bộ không có việc gì." Nàng cau mày nhíu mũi, miệng nói láo, ý đồ để cho lương tâm hắn lo lắng.
Không ngờ hắn lại nắm tay của nàng lên, nhờ ánh trăng để nhìn kỹ, đầu ngón tay hắn thon dài, dấu vết dài do thước đánh lưu lại trong lòng bàn tay của nàng , hắn nhìn cực kỳ cẩn thận, thấy hai má của nàng hơi hơi nóng lên.
Thi Mẫn không khỏi oán giận, người này có học qua quy củ hay không vậy, sao có thể nhìn người khác như vậy, hắn không biết ánh mắt của hắn rất có lực sát thương sao?
Nàng rút tay về, lúng túng nói: "Dọa ngươi thôi..., thuốc sư phụ dùng rất tốt, đã sớm không đau."
"Mới là lạ." Hắn lại muốn kéo tay nàng, nàng không thuận theo, giấu tay ở phía sau.
"Không tin, ngày mai tự tay bản cô nương giúp ngươi cắt chỉ, để cho ngươi nhìn một chút đầu ngón tay của ta có linh hoạt cỡ nào."
Mỗi người đều rất bận, nàng là lão bản cũng không thể nhàn rỗi.
Thở sâu một hơi đẩy toàn bộ khí ra bên ngoài, nàng dẹp bỏ tất cả những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, đi đến nơi những phụ nhân đang cắt cánh hoa, cười nói: "Đại thẩm, cho ta làm với."
Nhưng không đến hai ba lần nàng đã bị ruồng bỏ, lại chạy qua bàn khác.
Đi dạo từ bàn này qua bàn khác, mặc kệ đi tới chỗ nào, chẳng bao lâu, nàng đã bị nhóm người đại tỷ, đại thẩm cười đẩy ra.
Bà vú thấy nàng không làm được chuyện gì, nhịn không được nhắc đi nhắc lại."Cô nương, đừng ở chỗ này cho thêm phiền, mọi người đều biết trong lòng người đều là chuyện của thiếu gia, không bằng người đi ra ngoài một chút đi, đợi khi nào người quay về, nói không chừng thiếu gia đã trở lại báo tin vui rồi."
Miệng vết thương của Phó Cánh hầu như đã khỏi hoàn toàn, đối với mấy câu mà đám phụ nhân kia nói, đi đến bên người Thi Mẫn, nheo mắt cười nói: "Nha đầu, đi thôi, đi dạo vườn quất với tôi, hôm qua nghe Trương thúc nói nó đã có quả rồi."
Thi Mẫn cười liếc hắn một cái, người này thật đúng là tự nhiên, rõ ràng là ngoại lai khách ở chỗ này dưỡng thương, làm sao mà mới qua vài ngày, hắn liền biến thành "Người một nhà", ngay cả chuyện vườn quất, đều có người đặc biệt báo cáo cho hắn?
Nhưng trước mắt nàng không có tâm tình đi so đo cái này, thuận miệng đáp."Được rồi, ta sẽ không làm phiền mọi người nữa, ta đi tìm Trương thúc đánh xe ngựa."
"Đánh xe ngựa làm gì, ta mang ngươi đi cưỡi ngựa."
Không để nàng nghĩ nhiều, Phó Cánh liền kéo tay nàng đi ra ngoài.
Nàng cứ như vậy đi sau lưng hắn, một đường ngựa tự cảm nhận phương hướng để đi, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, nàng bỗng nhiên cảm giác, người này... Hình như nàng đã gặp qua?
Nàng gặp hắn ở kiếp trước sao?
Nàng nghĩ rất nghiêm túc, nghĩ cả buổi mà vẫn không nghĩ ra. Nàng giẫm lên dấu chân mà hắn lưu lại trên bùn đất, từng bước một, mỗi bước, giống như có cái gì đó mơ mơ hồ hồ, theo cước bộ của chính mình, từ từ rót vào trong đầu.
Nàng cố gắng gom chúng lại, sắp xếp lại những hình ảnh không rõ ràng, để làm cho chúng rõ ràng, nhưng, bọn họ đã đi đến chuồng ngựa.
Phó Cánh chọn một con ngựa mẹ màu rám nắng, gã sai vặt sau khi cài yên ngựa xong, giao ngựa vào tay hắn. Phó Cánh liếc nhìn nàng một cái, cười hỏi: "Có sợ không?"
Nàng bóp bóp cái mũi trả lời, "Ai sợ chứ, chỉ là con ngựa thôi mà."
Cười mà không nói, hắn xoay mình lên ngựa, từ trên cao đưa tay cho nàng, đột nhiên, một màn này giống như chiếc chìa khóa, mở ra trí nhớ nhiều năm bị phủ đầy bụi của nàng.
Trước chùa Phổ Độ, người đến người đi.