Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi
Chương 18 :
Ngày đăng: 13:34 19/04/20
Đứa bé kia chừng 5, 6 tuổi, quần áo cũ nát, cũng không biết đã bị đói mấy ngày rồi, cánh tay tinh tế của hắn, ôm chặt lấy từ mi Quan Âm đang phát gạo lương, khẩn cấp muốn xông về nhà, cả đầu hắn đều nghĩ đến hình ảnh vui vẻ của muội muội khi húp cháo, ha ha, cũng nở nụ cười, bị thiếu răng của, rách môi.
Lúc này, một khoái mã từ xa phương chạy như bay tới, mắt thấy vó của con ngựa sắp giẫm lên đứa bé kia, tất cả mọi người đều yên lặng, mọi người trơ mắt nhìn hài đồng sắp chết thảm dưới móng ngựa, nhưng không làm được gì cả.
Trong mắt không có khoái mã, Thi Mẫn chỉ nhìn nhìn sự hoảng hốt trong đáy mắt của hài đồng, không suy nghĩ được gì cả, nàng đẩy tiểu Trác tử đang xem bệnh ra, lấy toàn bộ sức lực vọt tới bên cạnh đứa trẻ, ôm lấy hắn, đôi tay của đứa trẻ buông lỏng, hạt gạo trắng xóa rơi đầy đất, hắn ngẩn ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Hắn khóc lớn, hắn giãy giụa, nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của muội muội, hắn muốn nhặt những hạt gạo rơi trên đất lên , nhưng Thi Mẫn không cho phép, lấy toàn lực ôm chặt hắn, nàng tính lui đến ven đường, nhưng nàng nhanh, tốc độ của ngựa còn nhanh hơn nàng, trong lòng quýnh lên, nàng ném đứa trẻ qua bên cạnh, bà vú thấy thế, vội vàng đỡ lấy đứa trẻ.
Đứa bé tránh được một kiếp, nhưng nàng lại không may mắn như vậy.
Mặc dù nam tử cưỡi ngựa đang ra sức giữ ngựa lại, nhưng móng trước giơ lên, đạp lên bắp chân Thi Mẫn.
Rắc! Nàng nghe thấy tiếng đầu khớp xương cẳng chân của mình bị gãy. Đau. . . . . . Bà vú không biết nàng gãy xương, cùng người làm nâng nàng dậy.
Hắn ở trên ngựa, nàng dưới ngựa, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn đưa tay về phía nàng, giọng nói lạnh lùng vang lên."Cô nương bị thương rồi, ta đưa cô nương đến y quán."
Nàng đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng, cau mày, nhưng vẫn ra vẻ trầm tĩnh, nhẹ giọng nói: "Không nhọc công tử phí tâm."
Biểu hiện của nàng làm đáy mắt của hắn hiện thoáng hiện một tia hứng thú, hắn nhìn thoáng qua cái bàn khám bệnh phía sau nàng, cùng với lương thực chưa phát xong, khẽ mỉm cười, hỏi: "Ngươi chính là Mạc Thi Mẫn?"
"Vâng"
"Từ mi Quan Âm cải tử hồi sinh, quả thực không nhọc ta phí tâm." Hắn quẳng xuống một câu, cười nhạt, giục ngựa rời đi.l3quyd0n.com
Nha đầu tiểu tử trong phủgiận đến quắc mắt, nàng lại đè tức giận của mọi người xuống, nhịn đau, an bài thỏa đáng mọi việc, mới để cho bà vú đưa mình trở về phủ.
Chính là hắn! Cái kẻ đả thương người, còn nói không nhọc hắn phí tâm, không nhịn được, Thi Mẫn nhìn chòng chọc Phó Cánh thêm mấy lần.
"Sao vậy, đột nhiên phát hiện bề ngoài của ta rất đẹp?" Hắn chọc ghẹo nàng.
Nhưng nàng không sao cười được, cứng họng, vẻ mặt khiếp sợ. Khi đó nàng mười bốn tuổi. . . . . .
Đợi chút, mười bốn tuổi! Kiếp trước kiếp này bọn họ đều gặp nhau vào năm Khang Nguyên ba mươi bảy! Mặc dù cách gặp không giống nhau, nhưng thời gian lại giống nhau, này chứng minh cái gì?
Chứng minh số mạng sẽ không dễ dàng thay đổi, chuyện sẽ phát sinh nhất định sẽ phát sinh? Cho nên nàng sẽ gặp Phó Cánh, sẽ quay về Mạc phủ, nàng sẽ bị Lý Hải Đình. . . . . .
Không đúng, không phải ca ca đã thay đổi rồi sao? Hắn không chết vì chết đuối, hắn thuận lợi lớn lên, thậm chí tham gia khoa khảo.
Hắn tin tưởng, không phải là vì chuyện xưa của nàng rất cảm động, không phải là vì mỗi mắc xích không gian đều nối với nhau không làm người ta hoài nghi, mà là bởi vì lời nói này rốt cuộc đã giúp hắn hiểu được, tại sao đứa trẻ mười tuổi lại có mối thù thâm trầm như vậy, tại sao nha đầu mười bốn tuổi lại gánh vác trọng trách của gia đình trên hai vai, tại sao đáy mắt của nàng thường thường bộc lộ sầu bi không phù hợp với tuổi.
Giấc mơ đêm đó cũng đã được giải thích, hắn cũng có thể hiểu tại sao nàng nói không có thời gian làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, tất cả đều là bởi vì điều quái lạ kia chỉ nện xuống đầu của nàng.
Giữ chặt hai vai nàng, hắn cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt nàng."Nàng mới vừa nói, ngày hai mươi mốt tháng bảy năm Kiến Nghiệp thứ nhất, khi đó, là ai đăng cơ làm đế?"
"Còn có ai, dĩ nhiên là thái tử Hoàng Phủ Thư."
Câu trả lời của nàng để cho hắn thở phào một hơi, Phó Cánh hài lòng mà tự tin, bởi vì hắn biết rõ hơn ai khác, Hoàng Phủ Thư đã không còn cơ hội này nữa rồi, Trung Ngân Phách chỉ sống không quá hai năm, mà hai năm, đủ để cho cây đại thụ Vương gia (nhà họ Vương) này ầm ầm đổ xuống.
"Ta không tin số mạng, ta tin tưởng nhân tâm, tin tưởng năng lực của người khác, ta tin nàng đã làm nhiều chuyện như vậy, nhất định sẽ có ý nghĩa, ta càng tin, nàng đã sớm thay đổi vận mệnh của bản thân mình rồi." Hắn nói như đinh đóng cột.
"Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn?"
"Đánh cuộc với nàng, tương lai leo lên đế vị tuyệt không phải là Hoàng Phủ Thư ."
"Thật sao?" Nàng rất hâm mộ sự tự tin của hắn, lời hắn nói, rõ ràng nghe qua không có khả năng, nhưng nhất định sẽ làm cho người ta tin phục.
"Nếu như mà tathắng cuộc, nàng phải tin rằng số phận sẽ thay đổi, chuyện nàng lo lắng nhất định sẽ không xảy ra. Được không?"
Nàng cười cười, không biết phải trả lời như thế nào, tin tưởng có đủ không? Nếu như chỉ tin tưởng là đủ, tại sao mẫu thân vẫn qua đời?
Thấy vẻ mặt kia của nàng, hắn hiểu rằng bản thân vẫn chưa thuyết phục được nàng, kéo tay của nàng, tìm mảnh đất ngồi xuống, hắn sóng vai với nàng, nói tỉ mỉ chuyện trước kia.
"Sau khi đại nương giết chết mẫu thân của ta, rất nhiều người khuyên ta mai danh ẩn tích, sống một cách bình an nhưng hèn hạ cho đến hết đời, khi đó đối với lời nói của bọn họ ta tuyệt đối không cúi đầu trước số phận. Mỗi lần bị sát thủ làm hại, khi gần kề với cái chết , ta đều tự nhủ: ‘ ta không chết, ta muốn mở to hai mắt nhìn kết cục của những người này ’.
"Vì vậy, ta gắng gượng tới bây giờ, một lần lại một lần. Nha đầu, chỉ cần nàng không cúi đầu, mặc kệ là Mạc Hâm Mẫn hay Lý Hải Đình, không một ai có thể bức bách nàng, chỉ có nàng mới có thể quyết định cuộc sống của nàng và làm cho nó rạng rỡ, những năm này nàng làm rất tốt, tiếp tục không ngừng cố gắng, một ngày nào đó, nàng sẽ thấy thành quả mà nàng muốn."
Lời của hắn rất khích lệ lòng người, nàng muốn tìm vài lỗi trong đó để phản bác mấy câu đều khó khăn, trái lại trong lúc bất tri bất giác, bản thân bị hắn thuyết phục.
Gật đầu, thu nước mắt lại.
Phó Cánh nâng mặt của nàng lên, đầu ngón tay lạnh như băng che trên mí mắt nàng, hắn dịu dàng nói bên tai nàng: "Nha đầu, nàng có một đôi mắt xinh đẹp, về sau đừng khóc, khóc đến nỗi vừa đỏ vừa sưng, sẽ che mất vẻ đẹp của nàng."
Đây là lần đầu tiên có người khen nàng xinh đẹp, khóe miệng Thi Mẫn thoáng hiện ý cười. Khó trách hắn sẽ là một thương nhân thành công, lời của hắn có sức thuyết phục rất cường đại.