Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 12 :

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Tháng ba năm sau, trong cuộc tuyển tú, tất cả quan gia khuê nữ đều phải có tên trong danh sách tuyển tú, chẳng qua Mạc phủ cũng không phải là hoàng thân quyền quý, ông bà còn là nông dân, là phụ thân vươn lên, tự mình chịu khó, Mạc phủ mới có vị trí như ngày hôm nay, vì vậy Mạc gia khuê nữ không phải ai ai cũng muốn vào danh sách tuyển tú, chỉ chọn ra một người là được.



Danh tự kia vốn rơi trên đầu đại tỷ Phân Mẫn, trong mấy ngày qua, mẫu thân cũng mời ma ma hướng dẫn quy củ tới, bắt đầu chuẩn bị cho tuyển tú.



Nhưng hôm nay phụ thân trở về phủ, để lộ tin tức.



Hoàng thượng trên triều hỏi: “Nghe nói nhà các ngươi có vị từ mi Quan Âm, có chuyện này không?”



Thì ra là chuyện nàng thí gạo tế bần mỗi tháng, xem bệnh cho người nghèo truyền đi, người hiểu chuyện đặt danh hiệu từ mi Quan Âm cho nàng. Nàng cũng không biết, truyện này làm sao truyền đến tai hoàng thượng? Chuyện này, khiến hoàng thượngkhích lệ phụ thân mấy câu, nói hắn có cách trị gia.



Phụ thân đoán ý hoàng thượng, thế là đổi tên tuổi trên danh sách tuyển tú thành Mạc Thi Mẫm.



Lời này nói ra, nhưng lại rước lấy tiếng khóc lớn của mẫu thân, tức thì chỉ trích phụ thân thiên vị, trong mắt không có mẹ con nàng, chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến phu nhân đã qua đời.



Trận gây gổ kia nói thật hay, cha trách mắng mẫu thân, không quản giáo tốt nhi tử, nữ nhi, đường đường là trưởng nữ Mạc đại nhân lại không biết chữ, không có bản lĩnh thêu thùa, cầm kì thư họa không được một cái nào, mắng xong trưởng tỷ mắng đại ca, mắng hắn không có ý đi lên, vô tài vô đức, suốt ngày chỉ biết tửu sắc tài vận, không tri thư đạt lễ, hoàn khố đến đây, Mạc gia há có hy vọng?



Cứ như vậy, làm ầm ỹ cả đêm, thật ra nàng cũng không nguyện ý dính vào truyện như vậy, từ khi mẫu thân qua đời, Giang di nương phù chánh, nàng phải cẩn thận khắp nơi, bo bo giữ mình, chỉ mong mẫu thân sớm làm mai cho mình, sớm thoát khỏi gia đình này.



Nhưng đại tỷ Phân Mẫn kiêu căng tùy hứng, lại có tiếng xấu ngược đãi nô bộc bên ngoài, không ai chịu đưa bà mai tới cửa, đại tỷ một ngày không nghị hôn, mẫu thân liền một ngày không nói chuyện hôn sự của nàng.



Rời nhà chính, đại tỷ chê cười nàng một hồi, nàng giận tái mặt không muốn đáp lại, cúi đầu cùng bà vú bước nhanh trở lại trong phòng, một lòng, bốn bề dậy sóng không chừng.



Nàng muốn vào cung sao? Đương kim hoàng thượng còn trẻ anh tuấn, bên người chỉ có một thê một thiếp, thân thể hoàng hậu lại có bệnh, lúc này vào cung có thể giành được vị trí tốt, mẫu thân và đại tỷ là nghĩ như vậy.



Mọi người đều muốn đến cái bảo tọa Phượng Loan ấy, nàng lại tình nguyện một đời bình thản, ổn định sống qua ngày.



Bà vú từng oán nàng, rõ ràng có tài có trí, dõi mắt cả Mạc phủ, nào có hài tử nào có triển vọng như nàng, tính tình lại cứ ôn hòa dịu dàng không tranh không giành, một đích trưởng nữ tốt, lại ở trong nhà chịu hết oan ức.



Ai, giành như thế nào? Không giành thì như thế nào? Cuộc sống chỉ là một cảnh tượng huyền ảo, quay đầu lại đều là vô ích, nàng tình nguyện bình an sống qua ngày, ít tranh chấp một chút, người một nhà hòa thuận vui vẻ, cuộc sống giống như những nhà nghèo khó kia__ mặc dù nàng biết đây là nguyện vọng quá đáng, nhưng… Ai!




Nàng mở miệng, rủ rỉ nói, “Nhiều năm như vậy, phụ thân vẫn xem thường thương nhân? Tuy nói trên đời này sĩ nông công thương, sĩ đứng phía trên, thương ở phía sau, nhưng nếu năm đó không có mẹ xuất thân nhà thương, thay ngài an gia lập nghiệp, nào có Mạc đại nhân hôm nay? Đừng quên, căn phòng này có đủ Mạc đại nhân thê thiếp con gái Mạc phủ, còn là vị thương nhân thê tử kia ngài mua.”



Nàng thật sâu thay mẫu thân không đáng giá, cả đời này, nàng gả cho nam nhân như thế nào, bỏ ra cả đời cho hắn, ngay cả tính mạng cũng mất, quay đầu lại, vẫn bị xem thường.



Lời nói của nhị nữ nhi làm Mạc Lịch Thăng tức giận không thôi, hắn giơ tay lên, lại muốn hạ xuống một chưởng, nhưng khuôn mặt Mạc Thi Mẫn bướng bỉnh kiêu ngạo không lùi bước ngược lại tiến lên đón, khiến bàn tay kia dừng lại giữa không trung không rơi xuống nữa.



“Ngươi cho rằng làm ra chuyện xấu hổ bực này, ta liền cho ngươi gả vào Lý gia? Chớ hòng mơ tưởng! Ta thà cạo tóc của ngươi, để ngươi đến chùa miếu làm ni cô, cũng sẽ không mặc cho ngươi bại hoại danh dự Mạc gia. Ngươi vĩnh viễn đều nhớ kĩ cho ta, ngươi là con cháu Mạc gia, là nữ nhi của Mạc Lịch Thăng ta.”



Ý này bất quá là, danh dự phụ thân thắng tất cả, nhưng nếu nàng và Lý Hải Đình thật sự tình đầu ý hợp, hắn cũng sẽ không thành toàn cho hạnh phúc của nữ nhi.



Thì ra lấy lòng nuốt nhịn nhiều năm qua, nỗ lực tiến bộ, nàng vẫn như cũ cái gì cũng không có.



Mặt mày rũ xuống, tâm dần dần chết đi.



Thật là không có ý nghĩa, người suốt đời cố gắng, đến cuối cùng đổi được cái gì? Nhà như vậy, nàng không cần,người thân như vậy, nàng không cần.



Sửa sang lại xiêm áo xốc xếch, nàng nằm xuống, nghênh tới trước mặt phụ thân, đáy mắt tràn đầy bất khuất cùng kiên cường, khuôn mặt ngạo nghễ treo lên mấy phần ngoan lệ.



“Ngài thật đúng là phụ thân ta sao? Cả người nữ nhi chịu nhục nhã, thân làm cha không những không hỏi một câu, không an ủi quan tâm, không có đau lòng không thôi, ngược lại tự mình định ra tội cho nữ nhi? Ngài thà tin tưởng lời nói của một kẻ chưa từng gặp mặt, cũng không nguyện tin tưởng phẩm hạnh của nữ nhi, phụ thân như vậy… Đúng thật là có một không hai.”



Khí thế của nàng trấn áp Mạc Lịch Thăng, hắn không dám tin nhìn nữ nhi nhu nhược bình thản từ trước đến giờ. Chẳng lẽ, là hắn tin sai người bên cạnh?



“Mình làm chuyện sai lầm, còn nói chuyện với phụ thân như vậy, sách ngươi đọc toàn bộ vào trong bụng cẩu rồi à, ngươi có gia giáo hay không…”



Mạc phu nhân mở miệng, liền bị ánh mắt bén nhọn của Thi Mẫn dọa sợ. Trái tim nàng chấn động, đây là cái người không nóng nảy, dễ bắt chẹt Mạc Thi Mẫn sao? Nàng không tự chủ nuốt nước miếng, kể cả lời chưa nói xong cũng nuốt vào trong bụng.



Thi Mẫn sống lưng thẳng tắp, đi tới trước mặt Lý Hải Đình, âm thanh lạnh như dao găm băng lãnh, từng câu từng chữ gọt mài tinh thần của hắn.