Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi
Chương 2 :
Ngày đăng: 13:34 19/04/20
“Ngươi nói chuyện hôm nay là ý của ta, xin hỏi, một cô gái không bước chân ra khỏi cửa như ta làm sao hẹn ước với người? Là ai đưa tin, chúng ta gặp nhau khi nào?”
Cái đó… Sát khí Lý Hải Đình bị ánh mắt sắc bén của nàng dọa cho sợ đến mức nói lắp bắp.
“Là, Là giữa tháng, Phổ Độ Tự, nàng, nàng ở trong chùa cứu trợ lương thực, chính miệng nàng mời ta, nay, nay, hôm nay đến phủ một chuyến.” Hắn lại bị nàng dọa cho sợ đến mức run cầm cập.
“Cho nên trước đó, ta và ngươi chưa có gặp mặt?” Tuy là truy hỏi, nhưng khẩu khí của nàng trầm ổn, giống như quan huyện ngồi xử án trên công đường, làm cho người nói láo không có chỗ nào để trốn.
“Trước, giữa tháng trước, tại hạ từng, từng nhìn thấy cô nương từ xa, tại, tại hạ thưởng thức yêu thích cô nương từ tâm lương thiện, liền năn nỉ bà mai tới cửa.” Lý Hải Đình sợ đến mức nói hết ra sự thật.
“Nói cách khác, tất cả tình đầu ý hợp là từ giữa tháng này, bắt đầu ở Phổ Độ Tự?”
“Đúng, hai ta nhất kiến chung tình, chỉ hận không gặp nhau sớm hơn…” Lý Hải Đình phấn khởi lên tinh thần, ý đồ nói thêm gì nữa, lại bị sự lạnh lùng trong đáy mắt của nàng ngăn chặn.
“Hôm đó theo ta đi đến Phổ Độ Tự, có bảy tên nha đinh, tám gã ở, năm tỳ nữ, cùng với ba vị phương trượng trong chùa, từ khi ra cửa cho đến khi về tới phủ, bọn họ không rời ta một bước, nếu ta và ngươi có việc riêng, bọn họ sao có thể không nghe không thấy? Đừng nói bọn họ, chính là phương trượng trong chùa, hắn há có thể cho phép nam nữ định ra tư tình chốn phật môn thanh tịnh?”
“Nói mau! Hôm nay là ai mở cửa Mạc phủ cho ngươi?Là ai đồng ý cho ngươi phá hư thanh danh của ta? Là kẻ nào trong thần ngoài quỷ, giúp ngươi làm ra chuyện bỉ ổi bực này?”
Thi Mẫn từng câu từng chữ đều hết sức có lý, hùng hổ dọa người, hỏi Lý Hải Đình không cách nào lên tiếng trả lời.
Hắn mặt mày lo âu, hít sâu một cái, chắp tay nói: “Tiểu thơ, nàng cũng đừng ngang ngược nữa, bất kể như thế nào, chuyện hôm nay, ta chắc chắn chịu trách nhiệm, ta Lý Hải Đình thề với trời, cuộc đời này nhất định sẽ đối tốt với nàng.”
Lời nói này của hắn chẳng khác nào bác bỏ lời nói lúc trước, cái gì nhất kiến chung tình, cái gì tình đầu ý hợp, tất cả đều là hắn ăn nói_ bịa chuyện, phá hư danh tiếng cô nương thôi.
Nhưng Mạc đại tiểu thơ không có nghe ra ý vị trong đó, vẫn mở miệng nói giúp Lý Hải Đình.
“Đúng vậy, muội muội liền nhận đi, dù sao thân thể của ngươi đã không còn thanh bạch, chuyện hôm nay truyền đi, còn có người nam nhân nào chịu lấy ngươi? May mà Lý công tử chịu trách nhiệm này, Lý gia tuy không phải danh môn, nhưng cũng không phải lo ăn mặc, ngươi cứ chờ kiệu hoa lớn đến cửa đi, còn phụ thân, cũng chỉ là nhất thời tức giận, đừng lo lắng, nương sẽ khuyên phụ thân, chúng ta đây, liền hóa chuyện xấu thành chuyện tốt, tất cả đều vui vẻ.”
Mạc Phân Mẫn vốn là người điêu ngoa cay cú, chuyện tuyển tú để cho nàng mang hờn giận trong lòng, hôm nay, nàng có thể không vui sướng khi trên nỗi đau của người khác, bỏ đá xuống giếng sao?
Thi Mẫn nghe vậy xoay chuyển ánh mắt, khóe miệng chứa nụ cười khinh miệt, nụ cười đó khiến Mạc Phân Mẫn lạnh thấu tâm.
“Ta nói là làm, danh dự, ta thấy còn nặng hơn ngươi, chuyện xấu chính là chuyện xấu, có bôi vàng tô bạc, cũng không che giấu được thứ cặn bã. Chỉ là ngày hôm nay muốn đổi lại tên trên danh sách tuyển tú, do ta thay Mạc gia đảm nhiệm, sao lời mới nói ra không bao lâu, liền xảy ra chuyện bẩn thỉu bực này, thật đúng là làm người ta khó hiểu.”
“Tên nghiệt tử này” Mạc phu nhân rút tay về, tát một cái lên mặt nhi tử.
ẩn nhẫn đã lâu, hắn không chịu nổi nữa, cặp mắt đỏ lên, hung bạo trợn mắt với mẫu thân.
“Nương, người ác độc giết chết Phương Mẫn, ngay cả ta cũng muốn diệt khẩu sao? Cũng được, nhưng trước tiên người phải giơ cao đánh khẽ, cho phép đám di nương sinh hạ mấy người con thứ, chọn lựa kỹ càng trong đó, chọn một đứa nuôi trên danh nghĩa của người, chỉ là, người phải nhớ kỹ, chớ nuôi ra một đứa không tốt nữa, nếu vậy coi như uổng phí tâm huyết rồi”
“Đương nhiên rồi, tìm một nhi tử trong thanh lâu cũng là biện pháp tốt, bất quá, cái loại hài tử có huyết thống bất chánh đó, ngu đần không khôn khéo, nếu Mạc đại nhân tâm huyết dâng trào, muốn trích máu nhận thân, vị trí Mạc phu nhân của nương… Sợ là khó giữ được.”
Hàm ý trong lời nói của hắn khiến Mạc phu nhân suy sụp ngã xuống đất, kinh ngạc không thôi, nàng ta nhìn về phía Mạc Hâm Mẫn. “Ngươi biết? Ngươi cư nhiên biết.”
“Biết cái gì? Biết con trai của người vừa sinh ra đã chết? Biết ta do gái lầu xanh sinh ra, cũng không phải là máu mủ của phụ thân, là người vì áp chế mẹ của Thi Mẫn, cứng rắn giành ta từ trong tay mẹ ruột?”
“Nương, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, thiên lý tuần hoàn, báo ứng xác đáng, người đã làm chuyện gì, trong lòng Phật Tổ đã ghi chép tường tận.”
Cái ngày tận mắt chứng kiến mẫu thân đẩy Phương Mẫn xuống hồ, hắn đã học được giờ trò ác độc, học được muốn sống tốt, thì phải đoạt được đồ trên tay người khác, vì tư lợi, ác độc hung dữ, mẫu thân đã giáo dục hắn bằng hành động rất cụ thể.
“Ngươi giỏi vô cùng! Là mắt ta bị mù, đem con bạch nhãn lang như ngươi thành tâm can bảo bối mà nuôi, dưỡng hổ phản chủ, ha ha…! Quả là báo ứng của ta.”
Nàng ta cắn răng, vẻ tuyệt vọng trong đáy mắt. Nàng ta nóng vội bày mưu, liều cả mạng sống, tìm được một cách, không ngờ, ha… Ông trời, biện pháp trừng trị người của ngài thật đúng là hung ác.
Thấy Mạc phu nhân xụi lơ trên mặt đất, hắn xoay người cười nhạt, không để ý tới Mạc phu nhân nữa, tiếp tục lật rương tìm kiếm vật hắn muốn.
Dì? Rỗng? Dưới sang thậm chí ngăn bí mật.
Nằm trên mặt đất, đưa tay tìm kiếm dưới sang. Hắc! Rốt cuộc hắn đã tìm được vật mà mẫu thân ngày nhớ đêm mong.
Ngoắc ngoắc tay, dùng sức kéo vách ngay bí mật ra bên ngoài, đổ hết đồ vật bên trong lên mặt đất, kiểm tra kỹ càng, có mấy tờ ngân phiếu, khế đất, một cái chìa khóa còn có một ngọc bội khắc hình rồng.
“Chìa khóa nhà kho này ở chỗ này, đồ cưới trăm người nâng của đại nương rốt cuộc rơi vào trong tay ta.”
Hắn quay đầu liếc nhìn Mạc phu nhân.