Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 22 :

Ngày đăng: 13:34 19/04/20


Thời gian trước, Hâm Mẫn để ý một cô nương bán hoa, lại cho người xông tới của, phá hoại trong sạch của người ta, bản thân cô nương kia đã đính hôn, nhất quyết không buông tha, ông đành phải chạy khắp nơi mượn tiền, để làm chuyện này lắng xuống, không ngờ, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thế mà chuyện này lại truyền đến tai Hoàng thượng, là nha đầu Thi Mẫn nói sao?



Nhìn sắc mặt của ông, Hoàng đế sao có thể không hiểu tâm tình của ông.



Hoàng đế chậm rãi nói: "Ngươi cũng đừng đổ oan cho nữ nhi nhà ngươi, này không phải do nàng nói, nàng không hề có nửa câu phê bình nào về phụ thân, mẫu thân."



Ôngnửa tin nửa ngờ, cũng không dám ngẩng đầu.



Thấy bộ dạng cố chấp kia của ông, không châm biếm đả kích thì không được.



"Ngươi đó, rốt cuộc ngươi có hiểu hay không, tại sao bản thân cũng có vài phần tài cán, mấy năm nay Trẫm vẫn gạt ngươi qua một bên? Ngươi thật sự không biết sao, Mạc Hâm Mẫn không chút tiến bộ, còn liên lụy con trai độc nhất của Trần tướng quân, và một vài con cháu nhà quyền quý, họ hận ngươi đến tận cùng, nếu ta dùng ngươi, thế chẳng phải để bọn họ chê cười ta sao."



Sấm đánh ngay đầu, cuối cùng Mạc Lịch Thăng cũng hiểu, đường làm quan mấy năm nay không thuận lợi, lại là vì nghiệt tử kia gây nên? Gia môn bất hạnh mà!



Hắn cúi người lạy, cứng rắn nói: "Thần có tội."Pinni- dieenx^ddanf^lee^quys^ddoon.



"Ngươi có tội, chuyện của Mạc Hâm Mẫn lại bị các ngôn quan để ý tới, bên cạnh Trẫm càng ngày càng không yên ổn, ngươi hãy cứ làm huyện quan thất phẩm đi, nếu ngươi vẫn không thể xử lý tốt chuyện trong nhà, thì hãy dâng sớ cáo lão hồi hương đi, tránh liên lụy Mạc Phương Mẫn, trẫm vốn định trọng dụng hắn."



Sau khi Mạc Lịch Thăng rời khỏi, Hoàng đế lẳng lặng nhìn tấu sớ trên bàn,là Vinh Thân Vương trình lên , đầu ngón tay của ông gõ nhẹ mặt bàn, càng gõ càng mạnh, tâm trạng càng nặng nề, quá kích động, ông ho ra máu.



Ngày này lúc về tới nhà, Mạc Lịch Thăng cầm cây gậy, hung hăng đánh đại nhi tử một trận, nhốt vào phòng củi, không choăn uống.



Mùa thu, trong cung truyền ra một tin, thái tử Hoàng Phủ Thư bệnh nặng qua đời, dưới sự bảo vệ của Vinh Thân Vương , Hoàng thượng lập nhị hoàng tử Hoàng Phủ Đình làm thái tử.



Vào trận tuyết đầu tiên của mùa đông, Hoàng đế băng hà, thái tử Hoàng Phủ Đình kế vị, Vương hoàng hậu tuấn táng theo Vua.



Tiên đế vừa băng hà, con cháu Vương thị khởi binh mưu phản, tân đế Hoàng Phủ Đình, lệnh Vinh Thân Vương và Thường Thắng tướng quân Lý Kỳ lãnh binh đi chinh phạt, một Bắc một Nam, lực lượng tấn công quá chênh lệch, đứa con cả Vương Thành Khách và đứa con thứ ba Vương Thành Hưng tử trận .



Đến mùa đông, Thi Mẫn cả ngày cười cười nói nói đếm bạc của nàng, chẳng qua là mỗi lần mở hộp gỗ ra, nhìn thấy khối ngọc bội khắc hoa văn hình rồng kia, nàng lại nhớ về khoảng thời gian hơn hai năm trước, chẳng hề có chút tin tức nào của Phó Cánh và sư phụ.



Có phải bọn họ đã sớm quên nàng rồi hay không?



Nhưng, Phó Cánh đã thắng cuộc, người kế vị là Hoàng Phủ Đình chứ không phải là Hoàng Phủ Thư, ngay cả cửu ngũ chí tôn cũng thay đổi, nàng chỉ là một tiểu nữ tử, số mệnh cũng có thể khác xa so với kiếp trước?



Suy nghĩ này giúp nàng bình tâm lại, dần dần nàng không còn tỉnh lại giữa đêm vì khóc nữa, những giấc mộnglàm người ta thấy ghê tởm đó, từ từ không tìm đến quấy nhiễu nàng nữa.L3>Quy>D0n


Nàng cho mình là một nữ tử cực kì lí trí, lại không nghĩ đến, lại không nghĩ đến sẽ có lúc như vậy, tình cảm nảy nở làm rung động trái tim nàng.DD*L3.Quy.D0n.



Là bởi vì hắn nghe thấy bí mật của nàng? Bởi vì hắn khôngchê cười nàng nói lời điên khùng? Hay là bởi vì ngực của hắn bao dung những giọt lệ của nàng. . . . . . Vì vậy, nàng để tâm đến hắn?



Nàng lắc mạnh đầu, như muốn xóa đi cái gì đó.



Đúng vậy, Đúng vậy, nàng hiểu chuyện hơn người, cái "Để ý" có chút ngu dốt này, giữa bọn họ cũng chỉ là duyên phận mấy ngày ngắn ngủn, đã qua thì cho qua, sao còn phải vương vương vấn vấn, hại người hại mình?



Nhưng, đối với tình cảm. . . . . . Ai cũng thân bất do kỉ.



"Cô nương, cô nương, không xong rồi."



Con trai Trương Nhị của Trương thức vội vàng chạy vào, hắn có chút ngốc nghếch, nhưng làm việc cẩn thận, vì vậy Thi Mẫn giao nhiệm vụ canh cửa cho hắn.



"Cô nương chỗ nào không tốt, đừng nói bừa." Bà vú ở trong phòng nghe thấy, đi tới nhỏ giọng trách móc.



"Vú à, người cũng không phải không biết Trương Nhị là người thành thật, đừng hù dọa hắn." Thi Mẫn nói thay hắn mấy câu."Trương Nhị, mau nói, xảy ra chuyện gì rồi?"



"Mạc phủ sai người đưa tin tới, nói là Mạc đại nhân đột nhiên sinh bệnh, bảo cô nương nhanh qua bên đó."



Phụ thân bị bệnh! Ngực Thi Mẫn bỗng thắt lại.



Mấy năm này, mặc kệ là giả tâm hoặc cố ý, nàng và phụ thân cũng đã bồi dưỡng được tình cảm giữa cha và con gái, ông dần hiểu được cách thương yêu nàng, cũng dần tính toán thay con trai, con gái, thỉnh thoảng phụ thân cũng đến trang viện, ở lại vài ngày, hưởng thụ thú vui khi làm vườn với nàng, thỉnh thoảng hai cha con cũng thi tài với nhau! Trong vườn quất tràn đầy tiếng cười, trong lúc vô tình, đã gỡ bỏ rất nhiều khúc mắc tồn tại trong những năm qua.



Sao đột nhiên phụ thân lại sinh bệnh?



Nghe tin này, Thi Mẫn có chút ngẩn người, đầu xoay không kịp.



Vân nương thấy thế, ngay lập tức ra lệnh."Vú nuôi, bà dẫn Hỉ muội theo nha đầu về Mạc phủ xem coi rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu đại phu mà bọn họ tìm không giúp được gì, thì để Hỉ muội đến Tế Từ đường tìm đại phu của chúng ta. Trước không cần thay quần áo, nếu tối nay mọi người không thể quay về, thì cho Hỉ muội về, báo lại tình hình cho ta biết, ta sẽ chuẩn bị quần áo đưa qua cho mọi người.Pinni-lê.quý.đôn.



"Trương Nhị, ngươi đi tìm cha ngươi chuẩn bị xe đưa cô nương vào kinh, đợi chút, Trương thúc cũng lớn tuổi, để Tôn Đại đi đi, nói cho hắn biết, cảnh giác một chút, nếu có gì lạ, phải nhanh chóng quay lại."