Cửu Mệnh Hoàng Tử Phi

Chương 23 :

Ngày đăng: 13:35 19/04/20


Không biết tại sao, trong lòng nàng vẫn luôn tồn tại nghi kị với Giang Mị nương, rõ ràng không có chuyện gì, nhưng vẫnnghi thần nghi quỷ [đa nghi], cứ luôn cảm thấy nó như một cái hố, chờ các nàng nhảy vào.



Tiễn Thi Mẫn, Vân nương đứng ở cổng trang viên, giống như dự cảm được điềm xấu, mí mắt cứ nháy liên tục.



Bước vào cửa chính của Mạc phủ, Giang Mị nương tươi cười vui vẻ bước ra nghênh đón, thấy bộ dạng của bà ta như vậy, trong lòng Thi Mẫn lại càng thêm nghi ngờ.



Chờ thêm lúc nữa, nàng muốn biết đã xảy ra chuyện gì?



Giang Mị nương cười khanh khách dẫn Thi Mẫn vào đại sảnh, kéo nàng ngồi xuống.



Ngồi vào chỗ của mình, Mạc Hâm Mẫn vừa từ bên ngoài sải bước đi vào, nhìn thấy Thi Mẫn, hắn chắp tay khom người, cười nói: "Ca ca báo cho nhị muội một tin vui."



Rùng mình, nàng ngồi dậy, hỏi: "Phụ thân không phải bị bệnh sao, vậy thì có gì mà vui?"



"Nha đầu này, nói gì vậy à? Không được nguyền rủa lão gia, Hoàng thượng ban cho lão gia một chuyện tốt, bây giờ đang phụng chỉ ra ngoài Kinh truyền chỉ." Bà ta cười vô cùng giả dối, tầng phấn son thật dày trên mặt, tạo thành những nếp nhăn, nông sâu chồng chất.



"Đã như vậy, vì sao lại lấy lí do phụ thân bệnh nặng để gọi ta về nhà?" Nàng đề phòng, ánh mắt ý bảo, bà vú và Hỉ muội cùng đi tới bên người nàng.



"Hạ nhân lại nói với con như vậy? Đúng là đáng bị đánh mà, lại dám gạt tiểu thư, Thi Mẫn, đừng tức giận, con cũng biết, ta không biết cách trị gia như mợ con, nay ngay cả hạ nhân cũng dám tạo phản, không sợ, không sợ, ngày mai nương sẽ trừng trị đám cẩu nô tài này trước mặt con, giúp con xả giận ." [Pin:Mẹ con bà này lại nghĩ ra kế gì đây? Đang ghét nhau mà cũng xưng mẹ gọi con được. Phục]



Lông mày nhăn lại, nàng không muốn nhìn Giang Mị nương diễn trò, ngăn những lời nói nhảm của bà ta, tức giận nói: "Nếu phụ thân không có chuyện gì, Thi Mẫn đi về trước."



"Nói cái gì đó, khó lắm mới tới một lần, sao không ngồi thêm chút nữa?" Thi Mẫn vừa đứng lên, Giang Mị nương lập tức ngănphía trước,ép nàng ngồi về chỗ cũ.



Mắt thấy tình thế không ổn, nàng gật đầu với Hỉ muội, Hỉ muội nhanh chóng đi ra ngoài, nhưng chưa ra tới cửa, Mạc Hâm Mẫn liền ra lệnh, "Người đâu, bà vú một đường vào kinh mệt nhọc, còn không đưa bà vú đi nghỉ ngơi.



Lời chưa dứt, liền có mấy nha đầu xông ra, muốn đưa bà vú và Hỉ muội ra ngoài.



Như chợt nghĩ ra chuyện gì đó, Thi Mẫn chạy nhanh đến bên cạnh bà vú hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?".di3xn.ddafn.lee.quys.ddoon.



vấn đề của nàng làm mọi người không sao hiểu được, tại sao lại hỏi vấn đề đó vào lúc này ? Nhưng bà vú vẫn đáp."Hai mươi mốt tháng bảy."



Nghe bà vú trả lời, Thi Mẫn chỉ biết hít mạnh một hơi, nhíu chặt mày, đáng chết, trúng bẫy rồi, chỉ tại nàng quá sơ suất, kể từ khi Hoàng Phủ Đình lên ngôi Hoàng đế, nàng liền quăng chuyện này ra khỏi đầu, những ngày sau lại càng thuận lợi, lại quên mất đại kiếp của mình.




Ngày hai mươi lăm tháng bảy, kiệu hoa lớn tới cửa? Để nàng yên lòng, bớt cảnh giác, giúp nàng an tâm ngủ, chờ mợ phái người từ trang viện đến cứu mình về?



Đáng tiếc nàng không bị lừa, nàng hiểu hơn ai khác, hai mươi mốt tháng bảy sẽ xảy ra bất hạnh gì.



Mở cửa sổ ra, một gã sai vặt lập tức đi tới, giống như đang phòng bị cái gì đó, nàng cố ý lộ hơn nửa người ra ngoài cửa sổ, muốn thấy rõ ràng bên ngoài có mấy người trông chừng.



Chỉ có hai người? Mạc phủ đã nghèo đến vậy rồi sao? Vậy bà vú và Hỉ muội bị bắt đi, sẽ không có người canh gác, tất cả đều gọi lên đây.



Khóe miệng cười lạnh, nàng tựa vào bên cửa sổ, cố ý trừng mắt với hạ nhân Mạc phủ.



Nam tử kia không dám nhìn lại nàng, liền cúi đầu, chỉ coi chừng cửa sổ, không cho nàng chạy trốn.



Đủ rồi, Thi Mẫn dùng sức đóng sầm cửa sổ. Nàng đi quanh trong phòng, tìm kiếm vũ khí có thể dùng, góc tường có một cái tủ nhỏ đang mở, trong tủ chỉ có vài bộ quần áo cũ của nam tử và cây kim trong rổ, nàng tìm thấy cây kéo, đã hơi gỉ sắt, tốt xấu gì cũng làm vũ khí được, nàng lấy cây kéo ra, cầm trong lòng bàn tay.



Đi về phía bàn trang điểm, cạnh bàn trang điểm có một cái giá, trên kệ có chậu đồng, khăn, trong chậu chứa đầy nước, bên cạnh còn có một thùng gỗ, cũng đựng nước sạch.



Nước? Dùng để làm cái gì? Sau khi mọi chuyện xong xuôi, để Lý đại thiếu gia sửa sang thân thể, sảng khoái tinh thần bước ra khỏi gian phòng này? Hừ, Giang Mị nương đúng là đã biến Mạc phủ thành kỹ viện rồi.



Hơi thở bị ngăn ở ngực, “Thiên kim nhà quan” giống như Giang Mị nương , đúng là làm cho người ta thấy kinh ngạc.



Tầm mắt chuyển đến bên cạnh, bàn trang điểm và những vật dụng khác trong nhà đều giống nhau, đều là những vật cũ kỹ, trên mặt bàn gỗ đã có nhiều chỗ tróc sơn, trâm hoa. . . . . . Không có gì cả, chỉ có một cái lược gỗ giá rẻ, xem ra vài năm nay, không có đồ cưới của mẫu thân trợ giúp, Mạc phủ đúng là đã nghèo rồi!



Đi qua bên kia, giường được xây bằng gạch đất, phía dưới không thể giấu người, tủ treo quần áo cũng nhỏ, không cách nào ẩn thân, nhưng trong nhà trái lại còn có một bình sứ cũ kỹ, trong cắm mấy đóa hoa làm vật trang trí.



Nàng thoáng nghĩ tới cái gì đó, đi tới bên bàn tròn, kéo mỗi chiếc ghế nhỏ ra lắc vài cái, tìm cái ghế nào lung lay nhiều nhất .



Nàng giơ cái ghế lên cao, dùng sức ném nó lên cửa! “Rắc” một tiếng, cái ghế gãy nát, người canh giữ bên ngoài nghe được tiếng va đập, nhưng vẫn không biết có nên vào phòng hay không.



Nàng vui mừng, nhảy lên trên ghế, cầm chân ghế gãy lên, nghĩ thầm, đợi có người bước vào phòng nhất định sẽ bị vấp phải cái ghế gãy, nàng sẽ đánh thêm vài gậy nữa cho người đó hôn mê luôn. Rồi nàng sẽ về trang viên trước, tìm thêm mấy người làm tới, đòi bà vú và Hỷ muội về.



Đáng tiếc chờ thật lâu, vẫn không thấy động tĩnh gì.