Cửu Môn Ký Sự
Chương 127 :
Ngày đăng: 23:16 21/04/20
Không lâu sau thân ảnh của Tam Thốn Đinh từ từ xuất hiện từ trong mộ đạo.
Sắc mặt Chung Thanh khó nén vẻ mệt mỏi, cũng may trên người không có vết thương nào lớn, nhìn thấy Ngô Lão Cẩu thật sự bình yên vô sự, rõ ràng thở nhẹ ra một hơi. Hắn vốn là người thông minh, sau khi chào hỏi Trương Khải Sơn, liền nhanh chóng đưa Tam Thốn Đinh cho Ngũ gia.
Nhiều ngày Ngô Lão Cẩu không gặp được tiểu tử kia, vừa xoa lông vừa có loại cảm giác xa cách tam thu. Tam Thốn Đinh vô cùng thân thiết liếm liếm tay y, sủa một tiếng, ngược lại rất có tư thế của chủ nhân.
Bây giờ ba người trò chuyện cũng không cần khách khí và giấu diếm gì, đơn giản nói qua một chút về tình hình gần đây, lúc nói đến chuyện địa cung dưới chủ mộ thất, xét thấy tình hình chiến đấu mấy ngày nay căng thẳng, nhất trí quyết đỉnh rời khỏi đây trước, rồi mới tính sau.
Đợi bọn họ ra khỏi đạo động, khiến Ngô Lão Cẩu ngoài ý muốn chính là, y phát hiện người đang chờ bên ngoài chính là Trương Ngọc Lân.
Hình như cánh tay trái của hắn bị thương nhẹ, nhưng sắc mặt cũng không tệ.
Từ khi qua lại với nhau trong lần tác chiến ở Từ Châu, Ngô Lão Cẩu tư nhận quan hệ của mình và Trương Ngọc Lân cũng tốt hơn, nhưng không thể nói rõ thân cận bao nhiêu. Bất quá, hiện tại thấy bọn họ cùng nhau an toàn rời khỏi, y cảm thấy vẻ tươi cười trên mặt Trương Ngọc Lân không giả tạo chút nào.
Có lẽ, nhiều ngày qua đều phải thấy người bên cạnh phải chết, bây giờ nhìn thấy người sống, mọi người cũng vui vẻ. Hơn nữa, nếu lần trước Trương Ngọc Lân và Chung thanh cùng đến thăm y, mặc kệ dự tính ban đầu là gì, ít nhiều cũng chứng minh quan hệ của hai người bọn họ không tệ lắm.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu cho rằng, người có thể khiến cho Trương Khải Sơn coi trọng không nhiều lắm. Chung Thanh là một.
Mà người có thể làm bằng hữu với Chung Thanh, tất nhiên cũng sẽ không quá kém.
Trong phòng tác chiến, Trương Khải sơn chỉ Đỉnh Trương Cổ trên tấm bản đồ, trong lời nói mang theo quả quyết dứt khoát và lộ rõ tài năng: “Trên đời không có ngọn núi không thể tiến công, chỉ có binh lính không thể leo núi.”
Đêm đó, lúc Ngô Lão Cẩu biết được phương án tác chiến mới, Trương Khải Sơn đã chọn ra xong một danh sách đội cảm tử.
Kỳ thật, phương án tác chiến mới cũng không có gì mới lạ, bất quá thắng được chỗ hiểm độc, giá trị chỗ tốc độ. Nói cách khác, ngày mai trong khi quân đội tiến công chính diện, một đám binh lính do Trương Khải Sơn tự dẫn dắt, sẽ đánh lén tại mặt trái Đỉnh Trương Cổ ít người qua lại, chiếm được lợi thế tiến công hai mặt. Đám *** binh này lấy ít địch nhiều, một khi đánh lén thất bại, toàn quân bị diệt, đều phải chết không còn nghi ngờ.
“Danh sách kia, thêm tôi nữa.” Y tìm thấy Trương Khải Sơn, nhìn hắn nói. Sao y lại không biết nguyên nhân Trương Khải sơn không đưa tên y vào trong bảng danh sách đội quân cảm tử, bất quá đó chỉ là suy nghĩ cá nhân trong lòng người đó mà thôi.
Trương Khải Sơn nhìn người đối diện, bỗng nhiên khe khẽ thở dài, “Lúc trước, cậu không nên ở lại chiến trường này.”
Ngô Lão Cẩu không nói gì.
Trực giác của y cho biết trận chiến lần này sẽ không giống với những trận khác, một trận sinh tử, còn nguy hiểm hơn ác đấu. Không biết vì sao, trong lòng y khi đó liền hiểu được nguyên nhân vì sao mình muốn ở lại nơi này.
Chỉ vì trên chiến trường này có người mà y lo lắng, và niềm vinh quang khi hai người có thể cùng nhau sánh vai chiến đấu.
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Trương Khải Sơn: “Muốn chết, cùng chết.”